Mỹ Nhân Ám Vệ Ốm Yếu Sợ Xã Hội Lại Bị Đọc Tâm

Chương 12

Lúc ấy Văn Liễu đang ngồi xổm, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy từ gấu áo choàng đen kéo lên gương mặt lạnh lùng kia của Cố Lạc Thần, sắc mặt chẳng dễ coi chút nào.

Văn Liễu lắp bắp: “Thảo dân…”

Cố Lạc Thần cắt ngang lời y: “Từ nay về sau ngươi là ám vệ của vương phủ, đừng xưng mình là thảo dân. Bổn vương không thích nghe.”

Văn Liễu vội vàng sửa lại: “Vâng, thuộc hạ sau khi huấn luyện xong, rảnh rỗi không có việc gì nên định đi dạo một chút, không ngờ lại gặp Vương gia. Sợ làm phiền ngài, thuộc hạ sẽ lập tức rời đi.”

“Đứng lại.” Giọng Cố Lạc Thần trầm thấp vang lên.

Thanh âm của hắn lạnh lẽo, không nghe ra vui buồn, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi, toát ra một loại khí thế khiến người khác không dám chống lại.

Văn Liễu vừa mới đứng dậy, còn chưa đứng vững, đã bị tiếng quát ấy làm giật mình, suýt nữa lại quỳ xuống.

“Đứng lên đi.”

Cố Lạc Thần nhíu mày, nhìn lớp tuyết dày đặc trên mặt đất. Quỳ gối trên tuyết lạnh giá thế này, chẳng lẽ không biết đau là gì sao?

Chính hắn đứng suốt buổi sáng trong triều, rõ ràng cảm nhận được đầu gối đau nhức khó chịu thế nào. Nhìn Văn Liễu, hắn lạnh nhạt nói: “Chỉ vì không cẩn thận vấp ngã, liền lấy biệt viện của bổn vương ra để trút giận mà nhổ cỏ? Đó là đạo lý gì?”

Văn Liễu cúi đầu đáp: “Vương gia hiểu lầm rồi. Thuộc hạ trước đây từng đọc sách thuốc, biết được loại cỏ này có độc rất mạnh, sợ có người không cẩn thận đυ.ng vào sẽ bị trúng độc, nên mới nhổ bỏ.”

Cố Lạc Thần có thể nghe được tiếng lòng của y, biết y không nói dối.

Nghĩ đến chút thiện ý này, Cố Lạc Thần chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, cũng không nói cho y biết loại cỏ độc này thật ra không hề có khả năng làm hại ai, vì biệt viện này ngoài y ra, vốn không ai dám bén mảng tới.

“Nếu ngươi đã ở đây, vậy qua đây giúp bổn vương cầm xiêm y.”

Cố Lạc Thần nói xong, liền dẫn Văn Liễu đến bên suối nước nóng, bắt đầu cởi y phục.

Văn Liễu ngơ ngác đứng bên, giơ tay ra đỡ lấy từng lớp áo. Thấy Cố Lạc Thần đã cởϊ áσ ngoài, y lập tức nhắm mắt lại.

Trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại: [Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ xem.]

Cố Lạc Thần nghe thấy, khẽ cong khóe môi, xoay người bước vào suối nước nóng.

*

Từ hôm đó ở hậu viện giúp Cố Lạc Thần làm “giá áo”, Văn Liễu bắt đầu né tránh khắp nơi, hai ba hôm trôi qua cũng chưa lại mặt với Cố Lạc Thần.

Việc huấn luyện cho ám vệ ở vương phủ cũng không quá nghiêm khắc, chỉ tập trung vào buổi sáng rồi kết thúc sớm.

Hôm đó, vào giờ trưa, Văn Liễu đợi cho mọi người ăn uống xong xuôi mới lặng lẽ đến phòng bếp lấy cơm. Nhưng đúng lúc không may, hôm ấy trong phòng bếp đã hết sạch đồ ăn.

Bà lão trông coi nhà bếp thấy Văn Liễu không có cơm ăn, liền sai đầu bếp nữ bên cạnh làm thêm một phần riêng cho y. Nhưng Văn Liễu từ trước đến giờ không thích làm phiền người khác, vội vàng xua tay từ chối, nói không cần.

Bà lão ấy để ý đến y đã mấy hôm nay, vẫn chưa tiện mở lời. Hôm nay rốt cuộc không nhịn được nữa, nhìn gương mặt mang mặt nạ của Văn Liễu, mỉm cười hỏi: “Ngươi chính là tiểu ám vệ đã đè sưng chân Vương gia nhà chúng ta đó à?”