Mỹ Nhân Ám Vệ Ốm Yếu Sợ Xã Hội Lại Bị Đọc Tâm

Chương 11

Lời này của Văn Liễu là thật lòng. Chuyện Cố Lạc Thần nói về “báo thù vì bị thương chân” khi nãy phần nhiều là hù dọa y. Giờ thấy y sợ thật thì Cố Lạc Thần cũng không tiếp tục làm khó nữa, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu chỉ vì chút chuyện vặt mà cũng nổi giận, thì chẳng phải mỗi ngày bổn vương đối mặt với đám cựu thần kia đều phải tức chết à?”

Văn Liễu nói: “Vương gia là người lòng dạ bao dung, bụng dạ có thể chống thuyền mà.”

“Văn Liễu.” Cố Lạc Thần đứng dậy, chống tay lên bàn, xoay người lại nhìn y, chậm rãi hỏi: “Văn Liễu, ngươi thật sự muốn quay về sao?”

Nghe vậy, Văn Liễu lập tức gật đầu không chút do dự. Trong lòng tràn ngập vui mừng, Cố Lạc Thần không truy cứu chuyện y từng đè lên chân hắn, cũng không định gϊếŧ y?

Cố Lạc Thần hỏi tiếp: “Vì sao?”

Vừa rồi rõ ràng y không muốn gặp Vương thượng thư, trong lòng cũng chẳng ưa gì người đó, vậy tại sao vẫn còn muốn quay về?

Văn Liễu suy nghĩ hồi lâu. Không thể nói là vì sợ bị gϊếŧ nên mới muốn quay lại, đành bịa đại một lý do không đầu không đuôi:

“Bởi vì... sợ... sợ nghĩa phụ sẽ nhớ con.”

Nghe thấy lời thật trong lòng y, Cố Lạc Thần “à” một tiếng, nói: “Nếu đã như vậy…”

Văn Liễu nghe vậy thì tràn đầy mong chờ ngẩng đầu nhìn hắn.

Cố Lạc Thần nói tiếp: “Vậy thì cứ ở lại đi.”

Đừng nói là bổn vương không cho ngươi cơ hội. Là chính ngươi một hai đòi nói dối.

Văn Liễu đành bất đắc dĩ ở lại. Trong lòng nghĩ, chỉ cần mình cẩn thận một chút, cố gắng tránh mặt mọi người là được rồi.

Nhưng người trong vương phủ thật sự quá đông, thậm chí còn đông hơn cả Thượng thư phủ trước kia, khiến Văn Liễu không quen chút nào.

Thế nên y nghĩ đủ mọi cách để lẩn tránh người khác.

Khi ăn cơm, y đợi đến cuối cùng mới ra lấy một cái bát, gắp hết thức ăn vào một chỗ rồi mang về phòng ăn riêng. Khi huấn luyện thì đeo mặt nạ, nghỉ giữa giờ thì tìm một chỗ vắng vẻ để ngồi một mình, không trò chuyện với ai, cũng không muốn ai bắt chuyện với mình.

Chỉ cần yên lặng làm một người xa lạ là được.

Hôm ấy huấn luyện xong, trong khi các ám vệ khác đều đi ăn trưa, Văn Liễu cố tình đi vòng về phía sau vương phủ để tránh họ.

Nghe nói sau vương phủ có một biệt viện, phong cảnh rất đẹp, người cũng ít lui tới.

Nhưng không ai nói cho Văn Liễu biết, nơi đó là cấm địa trong phủ.

Biệt viện phía sau rất khác với phía trước vương phủ. Phía trước tuyết đã được quét sạch sẽ, gọn gàng, còn phía sau núi thì vẫn phủ đầy tuyết trắng, một khung cảnh nguyên sơ thanh tĩnh.

Chỉ có một con đường nhỏ xuyên qua trung gian là khác biệt.

Trên con đường đó, tuyết đã tan gần hết, lại còn hơi bẩn hơn so với xung quanh, vừa nhìn đã biết có người thường xuyên qua lại.

Văn Liễu theo bản năng nhìn quanh, thấy không có ai mới tiếp tục đi về phía trước.

Đi được một đoạn, Văn Liễu bỗng vấp phải một hòn đá trên đường. Y loạng choạng nhưng kịp đứng vững, liền cúi xuống nhặt hòn đá ấy lên, ném vào một góc khuất không có ai.

Vừa ném xong, y lại phát hiện trên mặt đất có mấy cọng cỏ xanh.

Theo lẽ thường, trời đang giữa mùa đông, tuyết rơi dày đặc thế này thì cỏ cây phải khô héo mới phải. Vậy mà mấy nhánh cỏ kia, tuy bị tuyết đè ép, vẫn vươn lên xanh mướt, tràn đầy sức sống.

Văn Liễu ngồi xổm xuống, chăm chú quan sát, rồi đưa tay nhổ mấy cọng cỏ ấy lên khỏi mặt đất.

Hôm nay Cố Lạc Thần vào triều bàn việc lâu hơn mọi khi. Vì vết thương ở chân trước đó khiến nhiều việc bị trì hoãn, lần này vừa xử lý là xử lý đến tận trưa. Tiểu hoàng đế còn giữ hắn lại trong cung dùng bữa.

Cả buổi sáng mệt mỏi, vừa trở về phủ thay đổi xiêm y xong, Cố Lạc Thần liền vội vã đến biệt viện.

Trong biệt viện có suối nước nóng, hắn tính ngâm mình một chút để thư giãn.

Nhưng vừa bước đến biệt viện, đã thấy người từng đá phải hòn đá kia, giờ lại đang ngồi xổm nhổ cỏ Văn Liễu.

Cố Lạc Thần tiến lên, hơi cau mày, có phần không hài lòng hỏi: “Ngươi làm gì ở đây?”