Mỹ Nhân Ám Vệ Ốm Yếu Sợ Xã Hội Lại Bị Đọc Tâm

Chương 10

"Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa mở ra.

Vương thượng thư vừa bước vào vừa nói với Cố Lạc Thần: “Đứa nhỏ này thật là, đánh nhau chưa khỏi người đã chạy lung tung, thần cả ngày lo sốt vó, chỉ sợ nó sinh bệnh thì không biết làm sao mà xoay xở.”

Văn Liễu nghe vậy thì thầm chửi mắng trong lòng: [Hừ, đúng là ngụy quân tử!]

Cố Lạc Thần nghe được tiếng lòng của Văn Liễu, ánh mắt thoáng lóe lên một tia khác thường.

Hắn không để ý đến Vương thượng thư, chỉ liếc mắt nhìn về phía giường. Nhưng lại không thấy người đâu.

Vương thượng thư cũng theo ánh mắt hắn nhìn sang, thấy giường trống trơn thì thầm nghĩ: [Quả nhiên ông trời giúp ta, thế này thì khỏi phải tiếp tục giả vờ trước mặt Cố Lạc Thần nữa.]

Vương thượng thư nói: “Nếu Văn Liễu không có ở đây, vậy thần cũng không quấy rầy nữa. Phiền Vương gia nhắn lại với hắn một tiếng, nếu không bận gì thì về phủ xem qua một chút. Thần rất nhớ hắn.”

Văn Liễu trong bụng lạnh lùng: [Nhớ ta? Ngươi còn nhớ nổi ta giữa một đống thê thϊếp diễm lệ và mấy đứa con ngoài giá thú đầy đường sao?]

Cố Lạc Thần làm như vô tình liếc về phía chỗ Văn Liễu đang trốn, khoé môi hơi cong lên, nụ cười nhẹ không dễ nhận ra trông có chút đáng yêu.

Hắn không trả lời Vương thượng thư, chỉ thản nhiên nói: “Quản gia, tiễn khách.”

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã có hơn mười người đến thăm bệnh và mang quà biếu. Cố Lạc Thần cũng không muốn tiếp tục ứng phó nữa, liền dặn thêm một câu: “Bổn vương mệt rồi.”

Ý tứ đã quá rõ ràng không muốn tiếp khách nữa. Quản gia lập tức đáp lời, quay người tiễn Vương thượng thư rời đi.

Văn Liễu khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tiễn được hai người đó đi. Nhưng giờ thì làm sao y ra ngoài được đây? Chẳng lẽ phải nằm im trên xà nhà chờ đến khi Cố Lạc Thần ngủ à?

Nhưng mà nằm thế này cả ngày, không nói mỏi, chân cũng tê rần cả lên, đầu cũng bắt đầu choáng váng rồi.

Dù vậy, y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mới nãy bất tỉnh tuy là ngoài ý muốn, nhưng ít nhất cũng giữ được cái mạng nhỏ. Giờ mà bị Cố Lạc Thần phát hiện, e là khó giữ nổi cái mạng ấy lần nữa.

Cố Lạc Thần xoay người, đi đến bên bàn trà, đưa lưng về phía Văn Liễu, môi hơi mím lại.

Hắn nhớ tới chuyện Văn Liễu vừa than chân bị tê, lại cúi xuống nhìn chân mình vẫn còn sưng, khóe mắt thoáng liếc lạnh lùng về phía xà nhà sau lưng.

Khoảng nửa canh giờ trôi qua, chân Văn Liễu đã hoàn toàn tê rần. Y đang định đổi tư thế một chút thì trong căn phòng yên tĩnh chợt vang lên một giọng nói lạnh nhạt.

“Còn không xuống? Ngươi tưởng mắt bổn vương mù à?”

Văn Liễu đang cẩn thận nhích người, bị tiếng quát của Cố Lạc Thần làm giật bắn, mất thăng bằng, trượt chân rơi khỏi xà nhà.

May là y nhanh nhẹn, kịp thời giữ thăng bằng trước khi chạm đất.

Nhớ tới câu "thù thương chân" mà Cố Lạc Thần nói lúc trước, Văn Liễu lập tức quỳ rạp xuống đất: “Vương gia thứ tội! Dân đen chỉ là chỉ là sợ chọc giận ngài nên mới trốn đi.”