Mỹ Nhân Ám Vệ Ốm Yếu Sợ Xã Hội Lại Bị Đọc Tâm

Chương 9

Cố Lạc Thần còn chưa kịp nhìn rõ mặt Văn Liễu, đã nghe thấy gia nhân bên ngoài vội vàng bẩm báo: "Hoàng thượng giá lâm, đến thăm bệnh."

Hắn lập tức sai người đỡ dậy, tập tễnh bước ra cửa nghênh tiếp.

Từ xa, Tiểu Hoàng đế đã trông thấy hắn, thấy hắn đi lại khó khăn, liền vội vàng sải bước lên trước hai bước, giọng mang theo vài phần quan tâm: "Ái khanh thân thể không khỏe, không cần vất vả ra ngoài nghênh giá."

Nói rồi, thái giám bên cạnh lập tức tiến lên, trình những lễ phẩm mà Hoàng đế mang đến.

Cố Lạc Thần nhìn những hộp thuốc bổ quý giá, chắp tay cúi đầu: "Thần tạ ơn bệ hạ."

Tiểu Hoàng đế mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ái khanh nói vậy là khách sáo rồi. Những năm qua, ái khanh bận rộn chính sự, chưa từng được nghỉ ngơi tử tế, lần này cứ nhân cơ hội này mà dưỡng bệnh cho tốt đi."

Lão quản gia của vương phủ đang thu nhận lễ phẩm, nghe vậy, tay run lên một cái. Ý tứ trong lời Hoàng thượng… chẳng lẽ là đã bắt đầu e dè công lao và quyền thế của chủ tử rồi sao?

Cố Lạc Thần liếc nhìn quản gia một cái, bình thản dặn: "Mạnh thúc, mang đồ cất đi."

Tiểu Hoàng đế quan sát hắn, trong mắt lộ ra vài phần ỷ lại, thấp giọng nói tiếp: "Nhưng ái khanh cũng đừng nghỉ ngơi quá lâu. Nhiều việc trẫm vẫn chưa thể tự mình giải quyết."

Cố Lạc Thần nhẹ gật đầu, không nhiều lời, xem như đồng ý. Sau đó, hắn thoáng nghiêng người, liếc mắt nhìn vào trong phòng, rồi trầm giọng nói: "Mời bệ hạ đến thư phòng, thần có chuyện muốn bẩm báo."

Tiểu Hoàng đế gật đầu, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà đảo qua gian phòng phía sau Cố Lạc Thần, hắn đây là "kim ốc tàng kiều" rồi sao?

Cố Lạc Thần nghe được suy nghĩ trong lòng tiểu hoàng đế, khóe môi khẽ giật nhẹ: "..."



Trong thư phòng, hai người bàn luận khoảng nửa canh giờ. Cuối cùng, Cố Lạc Thần tiễn Hoàng đế rời đi.

Nói là "tiễn", nhưng hắn chỉ đứng yên tại cửa thư phòng, lười đến mức nửa bước cũng không muốn bước thêm.

Lúc Cố Lạc Thần đang cùng Tiểu Hoàng đế bàn luận chính sự, đại phu mà quản gia mời đến cũng đã xem mạch và kê đơn thuốc cho Văn Liễu.



Văn Liễu tỉnh lại, nhìn thấy cảnh vật xa lạ xung quanh, theo bản năng đưa tay sờ lên mặt nhưng lại không chạm được vào chiếc mặt nạ lạnh lẽo quen thuộc.

Y giật mình bật dậy, vội vàng quét mắt nhìn quanh, chỉ khi thấy chiếc mặt nạ đặt ngay bên gối, y mới nhẹ nhõm thở ra.

Nhanh chóng vươn tay nắm lấy, rồi dùng tốc độ nhanh nhất mà đeo lại.

Miệng đời đáng sợ, lòng người khó lường.*

Chỉ có tấm mặt nạ này mới có thể tạo ra khoảng cách giữa y và những kẻ ngoài kia.

Chỉ có nó mới khiến y cảm thấy an toàn.

Văn Liễu chậm rãi đứng dậy, muốn mau chóng rời khỏi nơi xa lạ này.

Thế nhưng có lẽ vì quá vội vàng, vừa bước chân xuống giường, một trận choáng váng liền ập đến.

Y khẽ nhíu mày, đưa tay day trán, định thần trong chốc lát.

Bên ngoài, tiếng bước chân vang lên.

Có người đang tới.

Tiếng bước chân rất gần, tựa hồ chỉ một lát nữa là sẽ bước vào.

Văn Liễu nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, trong lòng tính toán rời đi từ cửa sổ.

Thế nhưng không biết là do tuyết đọng đóng băng hay nguyên nhân gì khác, cửa sổ lại không tài nào mở ra được.

Ngay lúc này, bước chân đã dừng lại ngay trước cửa.

Người đến… đã đứng ngay bên ngoài.

Văn Liễu khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lập tức hướng về xà nhà phía trên.