Mỹ Nhân Ám Vệ Ốm Yếu Sợ Xã Hội Lại Bị Đọc Tâm

Chương 24

Y vội cúi đầu xuống, trong lòng âm thầm kêu khổ. Sao Cố Lạc Thần lại nhìn mình như nhìn đứa ngốc thế kia?

Cố Lạc Thần vẫn còn đang cố gắng xâu chuỗi lại dòng suy nghĩ. Bà lão vô tội? Canh? Rốt cuộc là chuyện gì? Không lẽ Văn Liễu bị bệnh mấy ngày mà cháy luôn não rồi?

Thấy hắn mãi không lên tiếng, Văn Liễu càng thêm bối rối, sợ hắn thật sự sẽ giáng tội lên đầu bà lão, liền cuống quýt mở miệng, chẳng chọn lọc từ ngữ gì cả: “Nếu Vương gia có giận trong lòng, thì cứ lấy nước sôi dội lên người thuộc hạ, hoặc là…”

“Bổn vương vì sao phải dội nước sôi lên ngươi?”

Cố Lạc Thần nghe mấy lời rối rắm của y, không nhịn được sa sầm mặt, hỏi ngược lại một câu.

Văn Liễu nhỏ giọng đoán, đem mấy suy nghĩ hồi nãy nói ra: “Vậy… vậy chẳng phải lúc nãy Vương gia bảo thuộc hạ đứng gần hơn, là để tiện dội nước sôi…”

Cố Lạc Thần nghẹn lời. Cái tên này bị hãm hại hoang tưởng đến mức này luôn rồi sao?

Hắn nói: “Bổn vương bảo ngươi đứng đó là vì nếu cứ phải nghiêng đầu nhìn ngươi, sẽ mỏi cổ.”

Văn Liễu: “…”

Cố Lạc Thần bổ sung: “Tất nhiên, đó không phải lý do chính…”

Văn Liễu hơi ngước mắt, nhìn kỹ Cố Lạc Thần. Quả nhiên, không đơn giản như vậy mà.

Cố Lạc Thần thản nhiên nói: “Lý do chính là làm ảnh hưởng đến mỹ quan.”

Văn Liễu: “…”

“Văn Liễu.” Cố Lạc Thần nhìn y, nghiêm giọng: “Nếu mấy ngày nay đầu ngươi không được tỉnh táo, thì bảo quản gia gọi đại phu đến khám cho đàng hoàng đi.”

Nghe vậy, Văn Liễu hơi nhíu mày. Câu này sao nghe thế nào cũng giống như đang mắng người? Không phải đang ám chỉ đầu óc mình có vấn đề à?

Trong lòng tuy có chút tức, nhưng Văn Liễu vẫn nhớ rõ người trước mặt là ai là kẻ nắm quyền sinh sát, là người y không thể đắc tội, là người y đang đến để nhận lỗi. Vì thế y đành nhịn xuống, đáp lời: “Đa tạ Vương gia quan tâm.”

“Không cần.” Cố Lạc Thần buông một câu, giọng thản nhiên như không: “Bổn vương chỉ là không muốn có một ám vệ ngốc.”

Lúc nói ra câu này, Cố Lạc Thần vốn nghĩ Văn Liễu sẽ tức giận, không ngờ trong lòng y lại chẳng có chút oán hận nào, trái lại còn có vẻ hơi hưng phấn.

Văn Liễu ngẩng đầu nhìn hắn, thầm nghĩ. Khoan đã, hình như có một tia hy vọng vừa lóe lên? Nếu bây giờ giả ngu, thì có khi…

Cố Lạc Thần: “…”

Chưa kịp nghĩ kỹ, Văn Liễu đã tự phủ định ý tưởng giả ngu trong đầu.

Cứ cứu được bà lão ra đã rồi tính tiếp!

Cố Lạc Thần nghe thấy tiếng lòng của Văn Liễu, hơi nhíu mày hỏi: “Ngươi vừa nói bà lão nào cơ?”

“Chính là bà lão ở phòng bếp ấy ạ. Thuộc hạ nghe nói bà bị ám vệ bắt đi, nên muốn đến giải thích rõ với Vương gia. Chuyện canh đúng là do thuộc hạ uống. Là… là do thấy bà ấy lương thiện, nên mới mở miệng xin. Bà ấy thấy thuộc hạ đáng thương nên mới lén lấy canh của Vương gia cho thuộc hạ uống. Mọi hậu quả thuộc hạ xin gánh chịu, chỉ mong Vương gia tha cho bà ấy.”

Cố Lạc Thần trầm ngâm. Nhắc đến “bà lão” trong phủ này, tuổi đủ lớn để gọi là bà lão, thực sự cũng chỉ có một người.

Hơn nữa lại nói là bị ám vệ bắt đi…

Chỉ trong chớp mắt, Cố Lạc Thần liền đoán được Văn Liễu đang nói đến ai.

Hắn thử hỏi: “Bổn vương thấy thường ngày ngươi nhát gan lắm, vì sao hôm nay lại dám đến đây cầu tình cho người khác? Ngươi không sợ bổn vương vì một chén canh mà gϊếŧ ngươi sao?”

Văn Liễu nghe vậy, nhỏ giọng đáp: “Tất nhiên là sợ. Nhưng bà ấy có ơn với thuộc hạ. Tuy rằng thuộc hạ nhát gan, nhưng cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Nếu hôm nay Vương gia gϊếŧ thuộc hạ, mà có thể tha cho bà ấy, thì coi như cái chết này cũng có ý nghĩa.”

Cố Lạc Thần biết những lời này là thật lòng, liền hỏi tiếp: “Bà ấy đã làm gì mà ngươi cảm thấy mang ơn?”

Văn Liễu nhớ lại chuyện bà lão giữ phần cơm nóng cho mình, không cho ăn đồ ôi thiu, thậm chí còn… còn bất chấp nguy hiểm tính mạng để lén mang canh cho y. Từng chuyện, từng việc đều là ân nghĩa sâu nặng.

Nghĩ kỹ lại, Văn Liễu mới nhận ra, bản thân đã nợ bà ấy quá nhiều. Trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với y như vậy. Không chỉ đơn giản là tốt, mà thậm chí lúc y làm rơi điểm tâm bị phạt, bà còn tìm cách an ủi, khuyên giải.

Văn Liễu đáp: “Là ơn bữa cơm, là nghĩa chăm sóc. Không có gì báo đáp.”

Nghe đến đây, Cố Lạc Thần im lặng nhìn y một lúc lâu. Đột nhiên, hắn rất muốn nhìn xem khuôn mặt sau lớp mặt nạ kia là người như thế nào. Một người có thể vì ơn một bữa cơm mà sẵn sàng liều mạng cầu xin thay người khác.

Nhưng Cố Lạc Thần vốn không có thói quen cưỡng ép người khác. Hắn từng nghe Nghiêm Thành nói, mặt nạ trên mặt Văn Liễu chưa từng tháo xuống dù là lúc huấn luyện hay khi ngủ.

Nghĩ đến đó, hắn hiểu rằng đối phương không muốn để người khác nhìn thấy gương mặt thật.