Chương 48 – Nạn dân bạo loạn
Phong Cửu U liếc mắt về phía những người đàn ông khoẻ mạnh ẩn náu trong đám dân tị nạn.
Sau khi quan sát, nàng lập tức nhận ra điều bất thường.
Những người đàn ông đó không nhìn chằm chằm vào nhóm của Phong Cửu U như những dân tị nạn khác. Thay vào đó, ánh mắt họ hung dữ nhìn về phía cổng thành, trong mắt Phong Cửu U hiện lên một loại điên cuồng, một loại quyết tâm mà nàng quá quen thuộc.
Hơn nữa tay phải của họ vô thức đặt chặt vào thắt lưng.
Điều khiến Phong Cửu U ngạc nhiên hơn là trong số họ, có vài người còn sở hữu nội lực.
Nàng lại hướng mắt nhìn về phía những dân tị nạn khác, phát hiện ra trong đám người đó không có người già hay trẻ em..
Sắc mặt Phong Cửu U lập tức trở nên nghiêm trọng, đồng thời kích hoạt dị năng của mình.
Với kinh nghiệm sinh tồn từ tận thế, Phong Cửu U cực kỳ nhạy bén với nguy hiểm. Nhìn đám dân tị nạn gần cả nghìn người ngoài cổng thành, nàng cảm nhận được mối nguy cơ đang ập đến.
Phong Cửu U lặng lẽ lấy ra một con dao găm từ không gian của mình và giấu vào tay áo.
"Ca, mau rời khỏi đây."
Phong Cửu U nhận thấy đám người kia không hành động, nàng hiểu rằng họ sẽ không ra tay với nhóm của mình.
"Ừ."
Phong Thần Dật cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, liền thúc giục những người khác bước nhanh hơn.
Mãi đến khi nhìn thấy hai người ngồi trên xe la trong rừng, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi người sao thế?” Hai người bối rối hỏi.
"Rời khỏi đây trước đi, đêm nay nơi này có lẽ sẽ không yên bình đâu."
Phong Cửu U không giải thích gì thêm, bước lên xe la trước.
Những người khác cũng phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức nhảy lên xe la đi về phía nơi dân làng đang nghỉ ngơi.
Tại một căn nhà trong thành.
"Chủ tử, mọi việc trong thành đã được sắp xếp ổn thỏa.” Ám Nhất cung kính đứng trước mặt Giang Hoài báo cáo.
“Ừ, sau cuộc bạo loạn này, hãy để Ám Tam dẫn dắt dân tị nạn đến Hoài Nam phủ.”
Giang Hoài xoa xoa lông mày, vốn dĩ bọn họ không định đi qua huyện này, nhưng trên đường lại nhận được tin tức của Ám Nhất.
Báo rằng sẽ có bạo loạn ở Vĩnh Định thành nên họ đã thay đổi lộ trình và đến đây.
"Có điều tra được ai đứng sau chuyện này không?"
"Bẩm chủ tử, nhận được tin mật báo, người trong kinh thành cũng nhúng tay vào."
"Lục hoàng tử? Tay hắn cũng duỗi dài đấy." Giang Hoài lạnh lùng mắng.
Từ hành động của hắn trong những năm qua, có thể thấy Lục hoàng tử cực kỳ tham vọng, luôn coi vị Nhϊếp Chính Vương chàng là cái gai trong mắt.
Chàng mới chết được bao lâu? Lục hoàng tử đã nóng lòng muốn ngồi lên vị trí đó. Nhưng còn phải xem chàng có cho phép hay không.
“Truyền tin cho Thái tử, báo Lục hoàng tử đã phái người giả dạng dân tị nạn và âm mưu chiếm lấy Vĩnh Định thành.”
Còn lý do tại sao Lục hoàng tử muốn chiếm Vĩnh Định thành, Giang Hoài tin rằng Thái tử sẽ tự điều tra được.
Lục hoàng tử muốn chiếm Vĩnh Định thành vì phát hiện ra có một mỏ sắt trong khu rừng bên ngoài thành.
Tuy nhiên, mỏ sắt đó đã bị người khác khai thác hết từ lâu, những gì Lục hoàng tử phát hiện chỉ là phần vỏ bên ngoài. Nghĩ đến đây, Giang Hoài khẽ nở một nụ cười lạnh.
…
Sau khi trở về, Phong Cửu U kể cho trưởng thôn và mọi người nghe về những phát hiện trong và ngoài thành..
Hai trưởng thôn và các trưởng lão của hai thôn nghe vậy, sau một thoáng hoảng hốt liền nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Chúng ta phải rời đi ngay. Mặc dù chỗ này cách cổng thành khá xa, nhưng không thể đảm bảo rằng bạo loạn sẽ không lan đến đây, đến lúc đã xảy ra rồi thì muốn toàn mạng cũng khó.”
Phong lão gia tử phát biểu.
Trưởng thôn của hai thôn cũng nghĩ như vậy, không do dự thêm mà ra lệnh cho dân làng thu dọn đồ đạc và quyết định khởi hành ngay trong đêm.
Thôn dân chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước đó nói rằng sáng mai mới lên đường, sao giờ lại phải đi ngay?
Một số người bắt đầu cảm nhận được điều bất thường, nhưng không ai lên tiếng phản đối. Mọi người nhanh chóng thu dọn hành lý, dưới ánh trăng, lên đường một cách nhanh chóng.