Chương 47 – Ra khỏi thành
“Thật thoải mái.”
Phong Cửu U nằm trong bồn tắm, trong lòng không khỏi thở dài.
Cảm giác không được tắm suốt ba ngày thật là khó quên, Từ khi xuyên vào sách, hầu như ngày nào nàng cũng phải tắm.
Mục đích chủ yếu của Phong Cửu U khi vào thành là tắm rửa, còn việc mua sắm thì đã có Phong Thần Dật lo, nàng hoàn toàn không cần lo lắng.
Dù sao thì nàng cũng đã hẹn với Tam ca và những người khác rằng sẽ đợi ở nhà trọ này.
Trong nhà trọ này còn có một người kể chuyện, ánh mắt Phong Cửu U hơi lóe lên, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ trên lầu hai, ngồi xuống.
Nàng gọi một ấm nước sôi để nguội và một đĩa hạt dưa.
Phong Cửu U đang nhàn nhã ăn hạt dưa, thích thú nghe người kể chuyện diễn đạt một cách sống động về câu chuyện tiểu thư nhà giàu yêu chàng thư sinh nghèo.
Khi kể đến đoạn cao trào, mọi người đều vỗ tay khen hay.
Ít ai biết rằng, những câu chuyện này đều do các chàng thư sinh nghèo tự viết ra.
Trong khi đó, Đại Uyên quốc đang đối mặt với mối đe dọa từ bên ngoài, không biết sự náo nhiệt này còn kéo dài được bao lâu.
Phong Cửu U không phải đợi lâu, Phong Thần Dật và mọi người đã mang theo bao lớn bao nhỏ bước vào quán trọ.
"Tiểu muội!" Phong Thần Dật tinh mắt, vừa bước vào quán trọ đã nhìn thấy Phong Cửu U đang ngồi trên lầu hai.
Phong Cửu U thấy vậy gật đầu.
Trong phòng trọ.
"Tam ca, không có chuyện gì xảy ra chứ."
"Không, mọi việc rất tốt, đồ đạc đã mua đủ rồi."
Phong Thần Dật cười nói.
Chỉ là những thứ đó đắt một cách vô lý, may mắn là họ không cần phải mua lương thực.
Vùng thiên tai lần này quá rộng, cả hai miền Nam Bắc đều chịu cảnh mất mùa, triều đình thì đang bận rộn với cuộc tranh đoạt ngôi vị, chẳng ai quan tâm đến việc cứu trợ.
Vì thế, giá lương thực trong thành đắt đỏ đến mức không tưởng.
Lý do chính khiến Phong Thần Dật và mọi người vào thành là để mua muối và một số loại dược liệu thường dùng.
Đại Uyên quốc kiểm soát muối rất nghiêm ngặt, rất khó để mua được một lượng lớn muối.
Từ đây đến phía Nam, nơi Nhϊếp Chính Vương cai quản, sẽ mất khoảng hai tháng đi đường, trên đường chạy nạn, phần lớn đều phải dầm mưa dãi nắng.
Nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, rất dễ bị cảm lạnh, mặc dù trên đường các đại phu trong thôn, đã tìm được nhiều loại dược liệu chữa cảm lạnh.
Nhưng ở vẫn sẽ thiếu hụt một hoặc hai loại dược liệu khó trồng, nên phải chuẩn bị rất nhiều dược liệu đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Ngoài muối và dược liệu, họ còn mua rất nhiều giày cỏ, việc chạy nạn đường dài rất tốn kém, loại giày cỏ này đi một ngày là hỏng.
Khi nghe kể chuyện, Phong Cửu U cũng nghe được những người xung quanh bàn tán, nói rằng gần đây trong thành cũng không yên ổn.
Hiện nay trong thành có rất nhiều dân tị nạn, nơi đông người thì dễ xảy ra xung đột.
Đây cũng là lý do tại sao phí vào thành lại đắt như vậy, nó nhằm ngăn cản phần lớn dân tị nạn, tránh để trong thành xảy ra hỗn loạn.
“Chúng ta khi nào rời khỏi thành?”
"Cổng thành sắp đóng rồi, dọn dẹp một chút đi, rồi chúng ta lập tức xuất phát."
Phong Thần Dật không cần suy nghĩ, trả lời ngay.
Nhà trọ này quá đắt, ở lại thêm chỉ tổ tốn bạc, ra ngoài chắc còn phải đút lót, chỗ nào cũng cần dùng đến bạc.
"Được."
Phong Cửu U không có ý kiến, dù sao nàng cũng đã hoàn thành việc quan trọng nhất trong thành..
Sau một nén nhang, nhóm Phong Cửu U đã ra khỏi thành, và đúng như dự đoán, họ lại tốn thêm một khoản bạc nữa.
Cũng may là số tiền đó ít hơn lúc vào thành, chỉ mất mười lượng bạc.
Tuy nhiên, những bao lơn bao nhỏ của họ ngay lập tức trở thành mục tiêu của các nạn dân bên ngoài thành, nhiều người nhìn họ chằm chằm, ánh mắt như sẵn sàng lao vào xé xác họ bất cứ lúc nào.
Phong Thần Dật và những người khác lập tức vây quanh bảo vệ Phong Cửu U.
Nhưng điều khiến Phong Cửu U ngạc nhiên là ánh mắt hung ác của những dân tị nạn kia không hề có ý buông tha họ.
Tuy nhiên, họ lại không động thủ, có gì đó không đúng, rất không bình thường.