Sau Khi Dọn Sạch Hầu Phủ, Ôm Bụng Bầu Chạy Trốn Thiên Tai

Chương 46: Vào thành

Chương 46 – Vào thành

"Xem ra bản vương vẫn quá nhân từ rồi, đáng lẽ bản vương nên để Đại Uyên trực tiếp thay đổi triều đại."

Vốn dĩ Đại Uyên quốc nên thuộc về Giang gia của cháng, nhưng bây giờ Đại Uyên quốc đã thủng lỗ chỗ, triều đình mục nát đến tận xương tủy.

Không, nếu không có sự kiềm chế của chàng trong những năm qua, triều đình Đại Uyên quốc sớm đã thối nát đến tận xương tuỷ rồi.

Chàng không thèm tiếp quản mớ hỗn độn này.

Chàng chỉ muốn nhìn xem, không có chàng, liệu Đại Uyên quốc có trụ được ba tháng hay không.

Nghĩ tới đây, khoé miệng Giang Hoài nhếch lên một nụ cười lạnh.

“Những chuyện khác cứ gác lại trước, bảo Ám Nhất và Ám Nhị nhanh chóng rút hết thế lực khỏi kinh thành.”

Giang Hoài ánh mắt ẩn ẩn.

"Vâng."



Phong Cửu U không hề biết có người đang tìm mình. Sau hai ngày đi dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa, cuối cùng đoàn người cũng đã thoát khỏi dãy núi.

"Tiểu muội, từ đây đến thành trấn tiếp theo chỉ còn hai dặm nữa thôi. Trưởng làng nói dừng lại nghỉ ngơi một ngày, cử một số người đi tiếp tế vật tư, sáng mai sẽ xuất phát."

Phong Thần Dịch vui vẻ chạy tới, nói với Phong Cửu U.

"Đã xác định số người chưa? Ta cũng muốn đi."

Phong Cửu U thật sự không chịu nổi, nàng đã ba ngày không tắm rồi.

"Chưa, muội muốn đi thì cứ đi thôi, Tam ca sẽ đi cùng muội."

Phong Thần Dật hiểu rất rõ Phong Cửu U, biết nàng thích sạch sẽ, nên vừa nghe được tin đã chạy đi tìm nàng ngay.

Khi Phong Cửu U và Phong Thần Dật đến nơi, trưởng làng đang kiểm tra số người.

"Mọi người nhớ kỹ, vào thành cần bao nhiêu bạc cũng phải trả. Sau khi vào thành chỉ mua thứ cần mua."

"Vâng."

“Ta biết rồi, trưởng thôn.”

"Ngài yên tâm."



Để tránh gây chú ý, họ chỉ dùng một chiếc xe la. Vì thành trấn không xa, chỉ mất nửa nén nhang là đến nơi.

Lúc này, cổng thành tụ tập rất nhiều dân tị nạn. Thấy cảnh đó, Phong Cửu U bảo người dừng xe la lại trong rừng, cách cổng thành một đoạn.

“Để lại hai người ở đây canh chừng.” Phong Thần Dật nói.

Lần này Phong Thần Dật dẫn đội, chuyện tiếp tế vật tư này anh rất thông thạo.

Quả nhiên, đúng như dự đoán, rất nhiều người tị nạn tụ tập bên ngoài thành phố, là do họ không có tiền vào thành.

Lúc này trời đã gần tối, ai muốn vào thành đều đã đi vào, nên lúc này cũng không đông đúc.

"Các ngươi định đi đâu?" Quan binh canh cổng thành hỏi với giọng không mấy thân thiện.

"Các vị quan gia, có một người cô cô sống trong thành, bọn ta đến đây để nương nhờ họ hàng tỏng thành."

Phong Thần Dật bước tới gần quan binh, nhét một miếng bạc vụn vào tay hắn ta, cười nói.

"Các ngươi đều biết quy tắc rồi chứ."

Quan binh canh cổng nắm chặt số bạc trong tay, giọng điệu ôn hòa hơn một chút.

Nhìn nhóm người này không giống huynh đệ ruột thịt gì cả, nhưng họ chỉ quan tâm đến tiền chứ không để ý người.

“Biết chứ, biết chứ, có phải mỗi người tám lượng bạc không. Ở đây có sáu mươi lăm lượng, còn một lượng để quan gia mua rượu uống.”

Phong Thần Dật trên mặt tuy mỉm cười, nhưng trong lòng lại đau âm ỉ.

65 lượng, không phải 65 văn tiền, mà là 65 lượng bạc thật đấy.

Đau lòng muốn chết.

Giá mà biết trước đã để lại thêm hai người ở đó canh giữ xe la rồi.

Vì họ nộp tiền một cách sảng khoái, nên mấy tên quan binh cũng không làm khó họ.

Họ dễ dàng vào thành.

Sau khi vào thành, Phong Cửu U tách khỏi họ. Ban đầu Phong Thần Dật định đi theo, nhưng dưới yêu cầu mạnh mẽ của Phong Cửu U, anh đành dẫn người rời đi.

Phong Cửu U không thiếu lương thực, trong không gian của nàng có rất nhiều. Nàng trực tiếp đến nhà trọ lớn nhất, thuê một phòng thượng hạng.

Phải nói rằng, giá phòng trong thời kỳ thiên tai đắt sắt ra miếng, một đêm tốn mười lượng bạc.

Nhìn số bạc đã lấy được từ Bình Bá Hầu phủ trong không gian, Phong Cửu U không tiếc tay chi bạc.