Sau Khi Dọn Sạch Hầu Phủ, Ôm Bụng Bầu Chạy Trốn Thiên Tai

Chương 42: Lên núi

Chương 42 – Lên núi

"Không được, quá nguy hiểm." Phong Thần Dật nghe Phong Cửu U nói chuẩn bị xông vào sào huyệt thổ phỉ, trên mặt đầy vẻ không đồng ý.

"Tam ca, huynh yên tâm, sẽ không có nguy hiểm đâu." Phong Cửu U rất nghiêm túc nói.

Nàng chính là nguyên chủ, nguyên chủ là chính nàng, nàng nhất định phải đi.

"Muội làm vậy là không coi trọng bản thân. Dù vì lý do gì, Tam ca cũng không cho phép muội đùa giỡn với tính mạng của mình."

Phong Thần Dật vẫn không đồng ý.

Tuy nhiên, Phong Cửu U chưa từng trải qua tình huống này, không biết làm cách nào để thuyết phục tam ca đồng ý cho nàng đi.

Chỉ có thể dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Phong Thần Dật.

Nửa phút sau, Phong Thần Dần chịu thua.

"Được, nếu muội nhất quyết muốn đi, huynh sẽ đi cùng."

"Được!"

Phong Cửu U đồng ý, vì nàng biết lực lượng chiến đấu chủ yếu của bọn thổ phỉ đều đã ở đây. Những người ở lại hang ổ chắc chẳng còn mấy người mạnh, Tam ca đi cùng cũng không sao, dù gì nàng cũng có thể bảo vệ anh..

"Đây là Tam ca của ta." Phong Cửu U giới thiệu anh trai mình với đám tiểu đệ.

Sau khi hai bên đã làm quen lẫn nhau, họ đi về phía nhóm thổ phỉ đang bị trói.

Những tên thổ phỉ còn sống chỉ còn chưa đến trăm người, hơn ba mươi người đã chết.

Thanh niên của hai thôn cộng lại khoảng một trăm năm mươi người. Theo yêu cầu mạnh mẽ của trưởng thôn, tất cả đều ăn uống no đủ, thân thể khỏe mạnh.

Đám thổ phỉ kia vốn là dân chạy nạn, vì thiên tai mà lưu lạc đến đây, đã đói rã rời nhiều ngày, làm sao có thể chống lại những thôn dân được ăn uống no đủ.

"Xin tha mạng, các vị hảo hán, xin hãy tha mạng."

“Chúng ta không dám nữa, do ông trời không cho chúng tôi đường sống, chúng ta cũng không muốn làm vậy.”

"Xin hãy tha cho chúng ta!"

"Các đại hiệp giơ cao đánh khẽ, là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, các vị đại nhân đại lượng, hãy ta cho chung ta lần này đi."

"Đúng vậy, tha cho chúng ta đi."

Vừa bước tới, Phong Cửu U đã nghe thấy tiếng cầu xin tha mạng của bọn thổ phỉ.

"Có mỗi chút bản lĩnh này, còn muốn làm thổ phỉ, đúng là chán sống mà."

Phong Thần Dật đạp một cú vào mông tên cầm đầu, hắn nằm rạp xuống đất như một con cóc.

Phong Cửu U không phí lời, trực tiếp hỏi:

"Những phụ nữ bị bắt cóc, các ngươi nhốt họ ở đâu? Trong sơn trại còn bao nhiêu người?"

"Nữ... Nữ hiệp, cô hỏi cái này làm gì?"

Nửa ngày không ai trả lời, cuối cùng một tên thổ phỉ nhỏ bé, gầy gò mới run rẩy lên tiếng.

"Đừng nói lời vô nghĩa, thành thật khai ra là được."

Phong Vô Nhai cũng đá hắn thêm một cú.

"Vâng, vâng, vâng... đại hiệp, sơn trại của chúng tôi có tổng cộng khoảng hai trăm người, hôm nay có một trăm hai mươi người xuống núi, trong trại chỉ còn chưa đến tám mươi người."

Phần lớn trong số đó là gia đình của bọn thổ phỉ, còn lại là những phụ nữ mà chúng đã bắt cóc.

Tính đi tính lại, thì chỉ còn lại một vài người ở lại canh gác.

"Dẫn đường."

Phong Cửu U đã nắm được tình hình đại khái, trong lòng cũng rõ ràng, lạnh lùng lên tiếng. Trời đã không còn sớm, phải đi sớm về sớm.

"Nữ hiệp, cô muốn làm gì?"

Tên thổ phỉ run rẩy, hắn không dám dẫn nhóm người này vào trại.

Thứ đang chờ đợi hắn, chắc chắn là cái chết.

“Ta không ngại gϊếŧ ngươi ngay bây giờ đâu.”

Giọng Phong Cửu U lạnh thêm vài phần, vẻ mặt lạnh lùng của nàng lập tức khiến tên thổ phỉ sợ đến nỗi tiểu ra quần.

"Ngươi dẫn đi."

Phong Thần Dật thấy Phong Cửu U càng lúc càng trở nên đáng sợ, liền túm lấy một tên thổ phỉ khác, ra lệnh cho hắn dẫn đường.

"Ta dẫn, ta dẫn."

Tên thổ phỉ kia có vẻ sợ chết hơn, vội vàng đồng ý.

Đường lên núi không dễ đi, hơn nữa còn khá kín đáo, chứng tỏ trong đám thổ phỉ cũng có người thông minh.