Chương 43 - Đáng chết
Sau nửa canh giờ, Phong Cửu U và những người khác mới đến được lối vào thung lũng.
Vừa đến gần lối vào, bọn thổ phỉ trấn giữ ở sơn trại đã phát hiện ra họ.
Tuy nhiên, phát hiện cũng vô ích. Không cần Phong Cửu U lên tiến, Phong Thần Dật và Phong Vô Nhai cùng những người khác đã nhanh chóng khống chế bọn thổ phỉ.
Toàn bộ thung lũng có bố cục rất đơn sơ, phần lớn là những túp lều tranh dựng tạm bợ.
Khi Phong Cửu U và mọi người bước vào thung lũng, những người già, phụ nữ và trẻ em đang bận rộn trong thung lũng đều tụm lại với nhau, hoảng sợ nhìn đám người vừa đến.
Trong mắt họ đầy sự lo lắng và bất an. Trong đoàn cũng không ít người thông minh, nhìn thấy cảnh tượng này, thì lập tức hiểu rằng con cái của họ đã gặp chuyện, bắt đầu rưng rưng khóc.
Phong Cửu U không để ý đến họ, sử dụng dị năng, chỉ trong giây lát đã tìm ra căn lều nơi những người phụ nữ bị giam giữ.
Trước cửa lều có hai tên thổ phỉ canh giữ, Tiểu Thất và Tiểu Cửu cũng ở trong bên trong, co ro trong góc ôm lấy nhau.
Thấy trên người chúng không có vết thương, Phong Cửu U âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bất chợt, ánh mắt của Phong Cửu U trở nên lạnh lẽo, chỉ vài bước, nàng đã đến trước một túp lều tranh lớn..
Phong Cửu U vận nội lực, giáng một chưởng làm vỡ tung túp lều tranh.
Bên trong, một cảnh tượng ghê tởm hiện ra trước mắt Phong Cửu U.
Từ trong ống tay áo của nàng, một con dao găm bay ra, đâm thẳng vào giữa trán của gã đàn ông.
"A..." Người phụ nữ bị đè dưới thân hắn nén hét lên một tiếng chói tai.
Phong Cửu U đã quen với những cảnh tượng như thế này trong thời tận thế, mặt nàng không cảm xúc, lật gã đàn ông sang một bên rồi khoác cho người phụ nữ một bộ quần áo.
Sau đó, cô bước ra ngoài, ngăn Phong Thần Dật và những người khác đang tiến về phía lều.
“Tiểu muội, có chuyện gì xảy ra vậy?" Phong Thần Dật lo lắng hỏi.
"Không có gì, ta biết vị trí của chúng rồi, đi thôi."
"Ồ, được!" Phong Thần Dật không hỏi thêm gì, cũng không tò mò, cứ đi theo sau Phong Cửu U.
Những tiểu đệ đi theo Phong Cửu U cũng vậy, lão đại nói cái gì cũng đúng.
Trên đường đi đến chỗ Tiểu Thất và Tiểu Cửu, họ chạm mặt với hai tên thổ phỉ nghe thấy động tĩnh và tới xem xét.
Chúng vừa thấy cảnh đó đã thầm kêu không ổn, liền quay đầu chạy trốn, nhưng Phong Cửu U tiện tay ném hai viên đá về phía hắn.
"Ây da, đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng."
Hai tên thổ phỉ ngã xuống đất rêи ɾỉ.
Phong Thần Dật nhìn chúng với vẻ chán ghét, gan nhỏ như vậy mà cũng đòi làm thổ phỉ.
Một tia nắng ấm áp chiếu vào túp lều tranh tối tăm, những người phụ nữ đang cúi đầu khóc lóc lần lượt ngẩng đầu lên.
"Lão đại, nhị ca, tam ca, sao mọi người lại tới đây?"
Tiêu Thất Phong Vô Ưu mừng rỡ, cô biết các ca ca của mình sẽ tới cứu cô và Tiểu Cửu, nhưng không ngờ lão đại cũng tới.
Hơn nữa cô còn nhìn thấy lão đại mặc quần áo phụ nữ, không biết dùng từ gì để diễn tả, quả thực quá đẹp.
"Lão đại."
Phong Vô Ưu muốn chạy tới ôm chầm lấy Phong Cửu U, nhưng khi nhìn thấy trên người lão đại sạch sẽ, không dính một hạt bụi, cô lại lưỡng lự.
"Này, này, này, cô cẩn thận một chút, tiểu muội của ta đang mang thai đấy."
Bảo mẫu điên cuồng Phong Thần Dật onlline, đồng thời hoá giải bầu không khí khó xử.
Giọng nói lạnh lùng của Phong Cửu U vang lên, nhưng lại mang theo chút ấm áp.
"Không sao là tốt rồi."
"Ừm ừm. Tiểu Cửu, chúng ta mau đi thôi!"
"Này, các người cứ thế mà đi à?"
Bỗng một giọng nói chói tai và đầy tức giận vang lên.
"Lão đại, đừng bận tâm đến mụ ta, chỉ là một mụ đàn bà chua ngoa thôi."
Tiểu Cửu, Phong Vô Hà, không thèm nhìn người phụ nữ đó, nói với Phong Cửu U.
"Ngươi cái đồ tiện nha đầu này, xem ta có xé xác ngươi không!" Người phụ nữ tức tối lao về phía Phong Vô Hà.
"Tiện nha đầu? Ngươi nói ai?"
Phong Vô Hà, từ nhỏ đã là lưu manh đường phố, cơ thể khá linh hoạt, né tránh ngay lập tức, nhưng vẫn còn tâm trạng hỏi một câu.