Sau Khi Dọn Sạch Hầu Phủ, Ôm Bụng Bầu Chạy Trốn Thiên Tai

Chương 41: Phản kích

Chương 41 – Phản kích

Có sự dẫn dắt của Phong gia, những người già yếu, phụ nữ và trẻ em không cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của thanh niên, từng người tự hỗ trợ nhau đi vào sâu trong rừng.

Những người này, già có, trẻ có, ai có thể tự lo cho mình thì tự lo, không muốn trở thành gánh nặng cho thế hệ trẻ.

Tuy nhiên, sự di chuyển quy mô lớn này, đã làm kinh động đến bọn thổ phỉ ở không xa.

"Đại ca, không ổn, bọn chúng muốn chạy."

"Xông lên, xem ai gϊếŧ được nhiều nhất, tiền và phụ nữ sẽ là của người đó."

Nghe thấy vậy, đôi mắt của Phong Cửu U phủ lên một lớp sương băng giá. Lần này, nàng thực sự có sát ý.

Trên đời này Phong Cửu U ghét nhất chính là những kẻ xem phụ nữ như hàng hoá, những kẻ như vậy đáng chết vạn lần..

Phong Cửu U rút thanh trường kiếm được chế tạo đặc biệt, đi thẳng về phía đám thổ phỉ đang lao xuống từ sườn núi. Khóe miệng mỉm cười, trong đôi mắt đen như mực ánh lên tia lạnh lẽo.

"Tiểu muội... muội còn đang mang thai đấy?"

Phong Thần Dật vừa chạy về liền vội vã kéo Phong Cửu U lại.

"Tiểu muội, muội đang mang thai đấy, không muốn sống nữa à? Muội muốn làm gì, thì nói với Tam ca, muội cứ ở lại đây chờ có được không?"

"Được."

Đối diện với ánh mắt lo lắng của Phong Thần Dật, Phong Cửu U vui vẻ đồng ý.

Mặc dù nàn đã dùng dị năng tạo ra một lá chắn bảo vệ, sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng nàng vẫn sẵn sàng được anh trai cưng chiều.

Hơn nữa, đám thổ phỉ tạm thời hợp lại này không đáng lo ngại.

Dù sao thì nàng cũng có tinh thần lực, chỉ cần chú ý bảo vệ người Phong gia là đủ.

Nhân tiện cũng để thôn dân đi rèn luyện một chút, trên con đường chạy nạn này chắc chắn sẽ không bình yên.

“Hahaha……”

"La la la..."

Phong Thần Dật vừa chạy ra ngoài, liền đυ.ng phải đám người đang lao về phía mình.

Ngay lập tức, anh đã giao chiến với chúng.

"Gϊếŧ……"

"Gϊếŧ……"

Đúng lúc đó, bỗng dưng một nhóm người xuất hiện từ đâu đó, lao vào đám thổ phỉ mà chém.

Phong Cửu U khẽ nheo mắt, thì ra là đám nhóc này, lẽ ra chúng phải ở kinh thành mới đúng chứ?

Không biết tình hình thế nào, nàng chỉ có thể đứng quan sát.

Với sự tham gia của nhóm người đó, đám thổ phỉ càng trở nên yếu ớt.

Phải mất hai canh giờ, bầu trời đã chuyển sang màu trắng, trận chiến mới kết thúc.

Phong Cửu U dùng tinh thần lực để dò xét, trong lòng nhẹ nhõm. Thôn dân của hai thôn không ai thiệt mạng, đa số chỉ bị thương nhẹ..

Một số người bị thương nặng đang được các đại phu trong thôn điều trị và không nguy hiểm đến tính mạng.

Phong Cửu U chỉ do dự trong chốc lát, sau đó đi về phía nhóm người đang ngồi dưới đất băng bó vết thương.

"Sao các ngươi lại ở đây?"

"Lão đại, sao huynh lại ở đây?"

Một giọng nói vui mừng vang lên, người này chính là một trong những tiểu đệ của Phong Cửu U ở kinh thành.

"Sao các ngươi lại tới đây?" Phong Cửu U hỏi lại.

"Tiểu Thất, Tiểu Cửu bị bọn cầm thú này bắt đi, bọn đệ đến để cứu họ."

Phong Cửu U nhíu mày, suy nghĩ một lát, rồi nhớ ra Tiểu Thất, Tiểu Cửu là hai cô bé, một đứa 15 tuổi, đứa còn lại 11 tuổi.

"Tiểu Thất và Tiểu Cửu đâu? Tìm được chưa?"

"Vẫn chưa, bọn đệ hôm qua mới đến, xung quanh đã dò xét hết rồi, trên ngọn núi gần đây có một sào huyệt của bọn thổ phỉ, có lẽ hai đứa đang bị nhốt ở đó, có lẽ vẫn còn nhiều phụ nữ bị bắt nữa."

Người trả lời Phong Cửu U là Phong Vô Nhai, lão ngũ trong nhóm tiểu đệ.

Họ tổng cộng có tám người, tính cả Phong Cửu U là chín người.

Chúng là những đứa trẻ mồ côi, không có tên thật, chỉ có biệt danh mà họ gọi một cách tùy tiện.

Sau khi đi theo Phong Cửu U, chính nàng đã đặt tên cho chúng, tất cả đều họ Phong.

Từ nhỏ đến lớn, lần lượt được đặt tên là Phong Vô Trần, Phong Vô Lự, Phong Vô Tức, Phong Vô Nhai, Phong Vô Vũ, Phong Vô Ưu, Phong Vô Tình và Phong Vô Hà.

"Đợi một chút! Ta đi cùng các ngươi đi?”

Phong Cửu U nói xong câu này, quay người đi về phía Phong Thần Dật.