Chương 40 – Sơn tặc xuống núi
Sau một ngày vất vả đi đường, không chỉ người già, phụ nữ trẻ con, ngay cả những thanh niên trai tráng khoẻ mạnh cũng bắt đầu kiệt sức.
Gia đình Lão Triệu cũng không ngoại lệ, ai nấy đều mệt lả, nhưng khi nhớ lại lời của trưởng thôn, bà Trương không khỏi rùng mình.
Bà nhanh chóng đứng dậy, quay về phía con dâu đang cách đó một đoạn mà hét lên.
"Còn không mau đi nhặt củi đi? Muốn cho ta chết đói à? Nhớ nhặt nhiều một chút, mang sang cho Phong gia."
“Nương, gọi tẩu tử và các đệ đệ muội muội đi cùng con đi, một mình con không nhặt nổi nhiều như vậy…”
Người phụ nữ run rẩy, vừa nói vừa thương lượng với bà Trương.
"Gọi cái gì mà gọi, ngươi gọi lão Nhị đi cùng đi, đi hết rồi thì ai nấu cơm? Chẳng lẽ lại muốn bà già này đến làm à, không sợ bị trời đánh à?"
“Nương, con biết rồi.” Người phụ nữ đó kìm nén nước mắt sắp rơi xuống, quay người chạy đi xa.
Cô thật sự không hiểu nổi, gả vào Triệu gia lâu vậy rồi, cô vẫn luôn rất kính trọng mẹ chồng.
Vậy mà sao mãi vẫn không thể làm hài lòng bà ấy?
Có vài người ấy mà! Dù bạn có làm tốt đến đâu, họ vẫn sẽ tìm ra lý do để bắt lỗi bạn.
…
Cuối cùng, nhà lão Triệu đã nhặt đủ số củi để mang qua cho Phong gia như đã hứa.
Sau bữa tối, Phong Cửu U liếc nhìn Phong Thần Dật, người vẫn đang hăng say tu luyện, sau đó nằm lên tấm chăn của mình, bắt đầu ngủ.
Phụ nữ mang thai cần phải đảm bảo ngủ đủ giấc, thì mới là người mẫu thân tốt.
Nửa đêm, Phong Cửu U bỗng mở mắt ra, bầu trời khá mờ ảo và có những ngôi sao sáng.
Nàng đứng trên một tảng đá lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía không xa.
Cách nơi nghỉ của đoàn khoảng tám trăm mét, trên một ngọn đồi nhỏ, tập trung khoảng trăm người.
Chỉ là nhìn cách ăn mặc của họ, thực sự không giống bọn thổ phỉ. Từng người đều ăn mặc rách rưới, mặc dù tất cả đều là nam giới, nhưng ai nấy đều xanh xao, gầy guộc.
Những thổ phỉ thực sự, không giống như lũ người này, thường là những người to khỏe, ánh mắt hung tợn và trên người luôn có cảm giác khát máu.
Nhóm người này giống như là một đám dân chạy nạn, tạm thời hợp lại, dường như là mây tên côn đồ trong đám người chạy nạn.
Khi Phong Cửu U còn đang suy nghĩ, nhóm người kia đã bắt đầu hành động.
"Các huynh đệ! Chuẩn bị hành động." Tên thủ lĩnh của bọn thổ phỉ ra lệnh.
Các tiểu đệ của hắn đi theo phía sau, tay cầm dao khảm đao, chầm chậm di chuyển về phía đoàn người đang nghỉ.
"Tam ca, tỉnh dậy đi."
Phong Cửu U dùng tay đẩy Phong Thần Dật, Phong Thần Dật bị đánh thức, vừa định hét lên thì bị Phong Cửu U bịt miệng lại.
"Có người đang tiến đến đây, huynh đi báo cho người gác đêm, chia nhóm gọi thôn dân dậy, tập hợp người già, phụ nữ và trẻ em lại một chỗ.
Để lại một số thanh niên khỏe mạnh bảo vệ họ trốn vào rừng bên cạnh, nhớ bảo họ giữ im lặng. Những thanh niên còn lại thì dẫn đến đây để chuẩn bị đón địch. "
Một khi đã chọn đường chạy nạn này, thì phải sẵn sàng cho việc bỏ mạng..
"Được."
Phong Thần Dật không chần chừ nữa, lao đi như một cơn gió, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Động tĩnh của họ đã làm kinh động đến Phong Sóc và những người khác, từng người trong Phong gia đều tụ tập lại gần Phong Cửu U..
"Cửu U, có chuyện gì vậy?"
"Có người đang tiến đến, mau lên, mọi người mau vào rừng."
Thời gian cấp bách, Phong Cửu U không giải thích nhiều, bế lấy Lục Lang đang ngủ bên cạnh lên, nhanh chóng đi về phía rừng.
"Cửu U, con cẩn thận một chút."
Phong Sóc thấy động tác của Phong Cửu U, vô cùng lo lắng, nhưng ông không dám lớn tiếng, đành phải nhanh chóng chạy lên đón lấy Lục Lang.
"Cha, con không sao."
“Con đang mang thai đấy, sao có thể không sao.”
Phong Sóc ôm lấy Lục Lang, vẫn không quên phàn nàn.
Phong Cửu U không còn cách nào khác là phải đi theo phía sau. Nàng đã sớm dùng dị năng để bảo vệ bụng mình rồi.
Bây giờ, dù cho nàng đánh vài trăm hiệp cũng không thành vấn đề.