Chương 39 – Sơn tặc
“Tiểu muội?”
Phong Thần Dật nghi hoặc nhìn Phong Cửu U.
"Tiểu muội, từ bao giờ muội lại trở nên lợi hại như vậy?"
Phong Thần Dật vừa đánh xe la, vừa quay đầu lại nhìn Phong Cửu U, như thể muốn nhìn thấu nàng.
Cảnh tượng lúc nãy thực sự làm anh sốc toàn tập, chỉ trong chớp mắt, nàng đã tóm lấy cổ bà già kia, động tác vô cùng dứt khoát và nhanh chóng.
“Chờ đến khi huynh luyện cuốn bí kíp võ công mà muội đưa cho đến một trình độ nhất định, huynh cũng có thể giống như muội”
Phong Cửu U bực mình liếc nhìn anh, còn lâu anh mới được như cô.
Động tác của nàng, đối với người không có kiến thức căn bản về võ công, nhìn vào thì cảm thấy cực kỳ nhanh, nhưng trong mắt người có võ công cao cường, thì chỉ là trò trẻ con.
"Cái gì? Muội nói gì cơ?" Phong Thần Dật ngoáy tai một cách khó tin.
"Cuốn sách rách nát mà muội đưa cho ta là bí kíp võ công sao? Không phải là đùa ta sao?"
"Ôi trời, muội muội của ta ơi! Sao muội không nói sớm? Ta mang nó đi kê chân bàn mất rồi."
Anh tưởng rằng muội muội bị người ở chợ đen lừa gạt, hoàn toàn không tin đó là bí kíp võ công, cứ nghĩ đó chỉ là mấy cuốn sách tranh vớ vẩn.
Anh ta thậm chí còn không thèm xem qua, mà nhét thẳng xuống chân bàn.
Đột nhiên nghe được nó là thật, anh hối hận đến mức ruột gan muốn xoắn lại.
"Này... cho huynh."
Phong Cửu U từ đống hành lý lấy ra một cuốn sách đen, ném nó cho Phong Thần Dật.
Nếu không phải tình cờ nhìn thấy ở chân bàn, nàng cũng không biết cuốn bí kíp võ công khó tìm trên thị trường này, lại bị tam dùng để kê chân bàn, lại còn phủ đầy bụi.
"Ha ha ha... Muội muội tốt của Tam ca. Chờ đi, tối nay ta sẽ đi báo thù cho muội, bà già đấy không đánh được, chẳng lẽ không đánh được con trai bà ta sao?"
Tối nay sẽ gọi mấy đứa cháu đi, trùm bao tải đánh cho chúng một trận.
Đúng là hai cha con, đều đã cùng nghĩ đến điều này rồi.
Sau khi Phong Thần Dật cầm cuốn bí kíp võ công, không nhịn được cười ha hả, khiến mấy người xung quanh liên tục nhìn về phía họ.
Nhưng ánh mắt của họ không dừng lại lâu, rất nhanh liền rời đi.
Thực ra, động tác của Phong Cửu lúc nãy, đã khiến mọi người sinh ra cảm giác sợ hãi, nhận ra rằng cô gái nhìn có vẻ yếu đuối trước mắt, không phải là người có thể dễ dàng chọc vào.
Đây cũng chính là điều mà Phong Cửu U muốn nhất, nàng chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình, nếu không cần thiết, nàng cũng sẽ không ra tay bừa bãi.
Nhưng nếu như có ai không có mắt, cứ lảng vảng trước mặt nàng, thì đừng trách.
“Tiểu muội, muội đánh xe la giúp ta một chút đi.”
Phong Thần Dật ngượng ngùng nói, ôm bảo vật trong tay, anh không còn tâm trạng đánh xe nữa.
"Được!" Phong Cửu U cười đồng ý, tam ca của nàng thật dễ thương.
Cách đoàn chạy nạn khoảng hai dặm, có ba bốn chục người đang tụ lại trên một sườn dốc thấp để bàn bạc.
"Lão đại, đội ngũ đó có khoảng bốn năm trăm người, chúng ta thật muốn ra tay sao?"
“Nếu ra tay thì ngươi chờ chết đói à?”
Một người đàn ông với vẻ mặt bặm trợn giáng một đòn vào người vừa nói, gằn giọng.
"Đã đến địa bàn của ta rồi, không để lại chút gì thì sao mà được?"
Trước đó hắn đã cho người đi thăm dò, đó là một đoàn người chạy nạn, đa phần là người già, phụ nữ và trẻ em, không đáng lo.
"Được, đều nghe lãi Đại."
"Nhưng mà, số lượng quá nhiều, lão Lục, nhân lúc đoàn người đó chưa tới, nhanh đi gọi lão Nhị và lão Tam xuống, dẫn theo nhiều người hơn, hôm nay chúng ta làm một vụ lớn."
"Vâng, đều nghe lão Đại." Người gọi là lão Lục nhanh chóng đáp lại.
…
Gần tối, cả đoàn cuối cùng cũng đến một nơi thích hợp để nghỉ ngơi, thôn dân vội vã tháo hành lý xuống.
Mọi người lấy nồi niêu xoong chảo ra chuẩn bị nấu cơm, tranh thủ trời còn sáng, ăn tối xong là có thể nghỉ ngơi ngay.