Sau Khi Dọn Sạch Hầu Phủ, Ôm Bụng Bầu Chạy Trốn Thiên Tai

Chương 38: Kết cục đã định

Chương 38 – Kết cục đã định

"Triệu lão gia tử à, ông mau đứng lên đi, không phải ta không muốn cho gia đình ông con đường sống, mà là gia đình ông đang muốn cướp đi sinh mạng của cả toàn bộ thôn dân đấy."

Trưởng thôn Lý rút ống quần từ trong tay ông Triệu ra, mặt nghiêm nghị nói.

"Triệu gia các ngươi, quà đáng quá rồi, chúng ta bây giờ là đang chạy nạn đấy."

"Đúng vậy, không phải mọi người đều đi bộ sao? Xe la của U nha đầu vốn đã rất chật chội rồi, sao ngươi vẫn muốn chen lên đó cơ chứ?”

“Hơn nữa, nhà ngươi có nhiều người khoẻ mạnh như thế, mỗi người chia sẻ với nhau một chút thì sao chứ?”

"Bên nhà lão Cố còn có người liệt nửa người kia kìa, cũng không thấy họ tới xin lên đi nhờ xe. Hơn nữa, nhà ngươi không phải còn có một cái xe đẩy sao?"

Thôn dân Thượng Thủy từng người một lên tiếng chỉ trích.

Đúng là Triệu gia danh tiếng rất tệ.

"Trưởng thôn à, bọn ta biết sai rồi, cầu xin ngài đừng đuổi bọn ta đi."

Những người con trai và con dâu của bà Trương nghe xong cũng quỳ xuống đất, khóc lóc van xin.

Trước đó họ còn rất đồng tình với việc nương của mình đi làm loạn, nghĩ rằng biết đâu họ sẽ có cơ hội được ngồi lên xe la kia.

Cho dù không được ngồi lên, thì cũng có thể chất hành lý lên, nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nhìn thấy tình hình như vậy, họ hối hận đến xanh ruột, nếu bị đuổi ra khỏi thôn, những người dân tị nạn phía sau kia, chắc chắn sẽ lột da họ ra mà ăn sống.

"Trưởng thôn à! Bà già này chỉ là một người phụ nữ bình thường, cái gì cũng không hiểu, có vài lời chưa kịp nghĩ đã nói ra

Bà già này chỉ là thích chiếm một chút lợi nhỏ, từ giờ ta không dám nữa, có đánh chết tôi cũng không dám nữa, xin ngài tha cho ta lần này đi. "

Thấy trưởng thôn thực sự nghiêm túc, bà Trương bất chấp đôi má sưng tấy của mình, dùng cả tay lẫn chân bò đến chỗ trưởng thôn, quỳ gối khóc lóc xin tha.

"Trương tẩu, tẩu cầu xin nhầm người rồi thì phải?"

Cuối cùng, trưởng thôn Lý có chút không chịu được nữa, dùng ánh mắt ra hiệu cho bà Trương, nhìn về phía Phong Cửu U.

Thân thể bà Trương vô thức run rẩy, nỗi sợ hãi trước đó lại dâng lên trong lòng, đến cả liếc mắt về phía đó bà cũng không dám.

Không chỉ bà Trương, mà tất cả thôn dân của thôn Thượng Thuỷ và thôn Đại Thạch đều bị Phong Cửu U doạ sợ, ngay cả Phong phụ Phong mẫu cũng không khỏi có chút run rẩy.

Tuy nhiên, các cháu trai của Phong Cửu U lại nhìn nàng với ánh mắt sáng rực, trong mắt chúng tràn ngập sự sùng bái chưa từng có.

Cô cô tuyệt quá!

Cô cô thật uy phong!

Cô cô lợi hại nhất!

Trưởng thôn thấy vậy, chỉ còn cách cứng rắn nhìn về phía Phong Cửu U, cố gắng lấy lòng.

"U nha đầu à, hay là lần này chúng ta bỏ qua đi."

Phong Cửu U chỉ lạnh lùng liếc ông một cái, không trả lời, chỉ quay sang Phong Thần Dật nói gì đó.

Phong Thần Dật đánh xe la rời đi.

Thấy vậy, trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, đây là đồng ý để ông tự xử lý rồi, khí thế của U nha đầu quá mạnh mẽ, ngay cả ông, người từng gặp qua các nhân vật lớn, cũng không chịu nổi.

Đồng thời, ông cũng thầm vui mừng vì U nha đầu không phải là người không hiểu lý lẽ, chỉ không chọc vào nàng, thì nàng sẽ không tuỳ tiện ra tay.

"Trưởng thôn, tuy nói sẽ không đuổi bọn họ ra khỏi thôn, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy."

Sau khi Phong Sóc thấy Phong Cửu U rời đi, ông lên tiếng nói với trưởng thôn.

"Chuyện này. . . " Trưởng thôn có chút khó xử, trên đường chạy nạn này, không có từ đường để phạt quỳ, cũng không có đường xá để phạt họ sửa chữa.

“Hay là để họ đi nhặt củi cho nhà ông nửa tháng nhé?”

Trưởng thôn ngập ngừng hỏi.

"Huh?"

Phong Sóc cũng chợt nhận ra điều này, chẳng lẽ chỉ như vậy thôi? Vậy thì ông giải thích với con gái mình thế nào đây?

Nếu thực sự không ổn, đêm nay gọi mấy thằng nhóc lấy bao tải trùm mấy người Triệu gia đó lại, đánh một trận.

Đúng vậy, cứ làm vậy đi, trong lòng Phong Sóc thầm vui mừng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ rất ấm ức.

"Vậy cũng được."