Chương 37 - Đừng tìm chết
Bà lão thấy thái độ của Phong Cửu U, ánh mắt trở nên sắc lạnh, hoàn toàn không còn tươi cười như trước đó, mặt mày trở nên nghiêm túc, thể hiện uy quyền của một trưởng bối .
"Phong nha đầu, cô đây là có thái độn gì vậy, chúng ta đều là người cùng thôn, cha cô còn phải gọi ta là tẩu tử kia kìa, cô đây là không tôn trọng trưởng bối, sẽ bị dìm l*иg heo đấy."
Phong Cửu U nghe xong, như cười như không nhìn bà ta.
"Chúng ta một người họ Phong, một người họ Trương, dù có là tám trăm năm trước, cũng không phải là người một nhà, bà có cửa làm trưởng bối của ta à?"
Bà lão bị Phong Cửu U nói đến ngẩn người, sau đó nhân ra và lập tức ngồi bệt xuống đất, dùng cả hai tay vỗ đùi, vừa khóc vừa kêu lên:
"Ôi, ta không sống nổi nữa, không sống nổi nữa, vậy mà lại bị một nha đầu chưa lớn chỉ vào mũi mà chửi, không tôn trọng trưởng bối, ngươi không sợ bị trời đánh sao?"
"Cái đồ điên nhà bà, nếu trời đánh thì cũng đánh bà trước."
Nhìn thấy bà lão đang giả vờ khóc lóc, Phong Thần Dật tức giận đến xanh mặt, tức giận nói.
"Ôi, già trẻ lớn bé đều đến đây ăn hϊếp bà già này, ông trời ơi, ta không sống nổi nữa."
Khi bà ta thấy Phong Thần Dật gọi mình là bà điên, bà ta càng khóc to hơn.
Cậu bé đứng bên cạnh cũng học theo bà nội, nằm lăn lộn dưới đất.
Người phụ nữ trẻ gần đó đã bị dọa đến sợ hãi, đứng im không nhúc nhích.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Phong Cửu U nắm chặt cổ bà lão, giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc.
"Muốn chết thì nói tiếp đi."
Bà lão sau khi bị nắm lấy cổ sắc mặt tái xanh, miệng chỉ phát ra tiếng “hô hô”.
Hai tay bà không ngừng nắm lấy cổ mình, đôi mắt vốn có vẻ xấu xa giờ tràn ngập sợ hãi.
Hành động này của Phong Cửu U khiến Phong Thần Dật và những người khác bị sốc.
Tiếng động ở đây đã thu hút sự chú ý từ đội ngũ phía trước, đội ngũ phía sau cũng kéo đến.
Phong Sóc là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng chạy tới ngăn cản Phong Cửu U.
"U U, con thả bà ta xuống trước, còn lại cha sẽ xử lý."
Không phải ông mềm lòng, ông chỉ không muốn U U của mình mang tiếng là độc ác tàn nhẫn.
Phong Cửu U liếc nhìn Phong Sóc, buông tay ra.
Nàng hiểu được sự lo lắng và xót xa trong ánh mắt của Phong Sóc.
"Trương tẩu, chúng ta bây giờ đang chạy nạn, cái gì nên nói, cái gì không nên nói tẩu không biết sao?"
Lúc này trưởng thôn cũng tới, chỉ tay vào bà Trương và mắng.
"Nếu nhà các ngươi không muốn ở lại trong đoàn, không muốn được thôn bảo vệ, vậy cứ trục xuất ra khỏi thôn đi."
Vậy mà có người dám thách thức quyền uy của ông, ông sẽ dùng đám người gây rối này để lập uy, nếu không ai cũng sẽ coi những gì ông nói như gió thoảng qua tai.
"Ôi, trưởng thôn, ông nói cái gì vậy, ông định khiến cả nhà bọn ta chết hết sao"
Bà Trương nghe được lời của trưởng thôn, sợ đến mức nhảy dựng lên khỏi mặt đất, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Ở cổ đại, quyền lợi của trưởng thôn khá lớn.
Bà Trương cũng là một người ăn mềm sợ cứng, bà cũng không muốn vì điều này mà bị đuổi khỏi thôn.
"Gia đình bà gây rắc rối trong thôn còn ít à? Ta thấy việc giữ các người ở đây, có thể là một tai họa, nên là đuổi đi càng sớm càng tốt."
"Bà già chết tiệt, ai bảo bà đến đây? Còn không mau quỳ xuống cho ta?"
Người đứng đầu nhà bà Trương đã tát mạnh vào mặt bà, không quên đá thêm một cái, rồi cũng quỳ xuống đất.
Ông ta nắm lấy ống quần của trưởng thôn, khóc lóc cầu xin.
"Trưởng thôn, nếu ông đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi thôn, thì sẽ chặt đứt gốc rễ của Triệu gia chúng ta mất!"