Chương 35 - Gặp được người quen
Đoàn người vừa mới dừng chân nghỉ ngơi thì đã có người tiến lại gần.
"Dừng lại, ngươi là ai, muốn làm gì?"
Trưởng thôn thôn Thượng Thủy đã chú ý đến nhóm người này từ trước, nên khi đoàn vừa dừng lại, ông đã dặn những thanh niên trong thôn nhìn chằm chằm họ.
Thấy có người tiến đến gần, họ liền cầm liềm, cuốc xẻng vây quanh người lại.
"Tiểu huynh đệ, chúng ta không có ý xấu, chỉ là thấy mọi người dừng lại, tới chào hỏi một câu thôi, biết đâu sau này chúng ta có thể đi cùng nhau."
Người dẫn đầu nhóm đó là một người đàn ông trung niên, phía sau có vài thanh niên trai tráng.
Tuy nhiên, họ không cầm theo vũ khí gì, trông không giống người đến gây sự
"Mấy người đợi một lát."
Thấy thái độ của họ khá tốt, người dân thôn Thượng Thủy không nói nặng lời, mà cử một người đi gọi trưởng thôn.
"Lão Lưu, hóa ra là ông à." Trưởng thôn thôn Thượng Thủy vừa nhìn thấy người liền kinh ngạc kêu lên.
"Lão Lý, từ xa ta đã thấy một bóng người giống ông, nên đoán có lẽ thôn của ông cũng đang chạy nạn."
Trưởng thôn thôn Đại Thạch vội vàng đáp lời.
Thôn Đại Thạch và thôn Thượng Thủy thuộc cùng một trấn quản lý, các trưởng thôn cũng thường gặp mặt, nên việc họ quen biết nhau cũng không có gì lạ.
“Vậy là ông đã nhận được tin tức rồi à?”
Trưởng thôn Thượng Thuỷ ngạc nhiên hỏi.
“Ài, cũng vừa nhận được tin tức, nên liền nhanh chóng tổ chức thôn dân chạy nạn.”
Thôn Đại Thạch có thể biết được tin tức nhanh như vậy, là nhờ con trai của ông, chỉ là con trai ông đã gặp phải phiền toái, hiện tại vẫn đang nằm trên xe bò.
Con trai ông có một chút năng lực, làm tiểu nhị trong một tửu lâu ở kinh thành, nhờ vậy mà tin tức nhanh nhạy.
Sau khi biết tin, cậu vội trở về thôn, nhưng không may gặp phải dân tị nạn cách thôn hai dặm.
Toàn bộ số tiền trên người đều bị cướp, bị đánh đến nửa sống nửa chết. Nếu không có người dân của thôn đi ngang qua, có lẽ đã mất mạng từ lâu.
"Các ông định đi về hướng nào?"
“Chúng ta đang đi về phía nam.”
"Các ông cũng đi về phía nam à? Trùng hợp quá,
Bây giờ hai thôn chúng ta đã gặp nhau ở đây, chi bằng đi chung đi? Nghe nói đường đi rất loạn lạc, nên nếu chúng ta kết hợp lại đi cùng nhau, thì sẽ không sợ bị ức hϊếp."
"Ông...việc này...vậy để bọn ta bàn bạc một chút."
"Được, được, được..." Trưởng thôn Đại Thạch nghe rằng phải thương lượng, trong lòng cũng đoán được đáp án.
Có thể thương lượng đồng nghĩa với việc tỷ lệ đồng ý sẽ cao.
Sau khi người trong thôn Đại Thạch đều đã rời đi, một thanh niên trẻ khỏe không nhịn được hỏi trưởng thôn.
"Trưởng thôn, chúng ta thật sự sẽ đi cùng bọn họ sao?"
"Việc này cần phải về tộc bàn bạc thêm đã."
Những người có tiếng nói trong thôn Thượng Thủy liền tụ họp lại, trong đó có Phong lão thái gia, Phong Đình và Phong Sóc.
"Các ông thấy đề nghị của thôn Đại Thạch thế nào?"
"Ta nghĩ là có thể, trước đó ta đã quan sát sơ qua, thôn Đại Thạch có khoảng hơn trăm người, phần lớn là thanh niên trai tráng. Trẻ con, người già và phụ nữ đều được họ bảo vệ rất tốt.
Có vẻ họ là những người trọng tình trọng nghĩa, không bỏ rơi ai. "
Phong Sóc là người lên tiếng đầu tiên, khi dừng lại nghỉ ngơi, ông đã chú ý tới xung quanh.
"Ta cũng nghĩ vậy. Trưởng thôn Đại Thách nói đúng, kết hợp lại thành một đoàn lớn là cách tốt nhất lúc này.
Trên đường đi, có thể gặp rất nhiều sơn tặc, mà nếu đoàn người đông đúc, bọn cướp cũng không dám manh động. "
Lý Nhân Nghĩa, con trai trưởng thôn lên tiếng tiếp theo. Sau đó mọi người đều bày tỏ ý kiến
của mình.
"Ta cũng đồng ý."
"Ta cũng vậy."
…
"Được, nếu mọi người đều đồng ý, cứ quyết định vậy đi."
*Mình rất biết ơn nếu các bạn có thể đề cử truyện ạ