Sau Khi Dọn Sạch Hầu Phủ, Ôm Bụng Bầu Chạy Trốn Thiên Tai

Chương 34: Xuất phát

Chương 34 - Xuất phát

Phong Cửu U ngồi trên chiếc xe lừa, trên xe chất đầy đồ đạc của nàng, tất cả đều được phủ kín bằng vải đen, không ai biết bên trong có gì.

Điều này cũng thuận tiện để nàng có thể lấy ra những món đồ cần thiết, từ không gian riêng của mình bất cứ lúc nào.

Khi họ đến cổng làng, đã có khá nhiều người tập trung ở đó. Có vẻ như trưởng thôn của thôn Thượng Thủy, vẫn còn có chút tiếng nói.

Không lâu sau khi họ đến, gia đình trưởng thôn cũng đánh xe bò tới.

Trưởng thôn của thôn Thượng Thuỷ, tên là Lý Tiền.

Trưởng thôn nhìn quanh một lượt, khẽ cau mày, hình như vẫn còn một số gia đình không có ý định rời khỏi đây tránh nạn.

Mỗi người đều có số mệnh riêng, ông đã làm tròn trách nhiệm của mình rồi.

Mặc dù ai cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi thực sự phải rời khỏi quê hương, vẫn có vài người không kìm được nước mắt.

Có người thậm chí còn quỳ xuống và hướng về phía thôn dập đầu ba cái.

Nơi đây là nơi mà tổ tiên họ đã sinh sống qua nhiều thế hệ, giờ đây, họ buộc phải rời bỏ nơi này, không biết con đường phía trước sẽ ra sao.

Người xưa có câu “Lá rụng về cội”, nếu không phải tình thế bắt buộc, chẳng ai muốn rời xa quê hương.

Ngay cả Phong lão thái thái, Lưu thị và Phong mẫu cũng cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt bằng tay áo.

Những người đàn ông trong gia đình cũng đỏ hoe mắt, nhưng vì tương lai của gia đình và dòng họ, họ buộc phải dẫn dắt người thân rời bỏ ngôi nhà ấy, nơi họ đã sống gần như cả cuộc đời.

Khi đến giờ đã hẹn, trưởng thôn không còn do dự nữa, ra lệnh, rồi đi đến phía trước đội ngũ.

Theo sát phía sau là đội xe của Phong gia.

Các dân làng khác, người đánh xe bò, người đẩy xe đẩy tay, kẻ gánh gồng, tất cả đều lần lượt đi theo phía sau.

Trước đó, các trưởng lão trong thôn đã tổ chức họp mặt, lần này trưởng thôn và Phong gia sẽ dẫn đầu đoàn.

Bất cứ ai không tuân theo sẽ bị xóa tên khỏi tộc phả và đuổi ra khỏi đoàn.

Trên con đường chạy nạn đầy nguy hiểm này, không ai có thể biết được điều gì đang chờ đợi phía trước. Không thể để một cá nhân gây hại cho cả thôn.

Dưới sự chỉ dẫn có chủ đích của Phong Cửu U, khi Phong gia thương lượng với trưởng thôn, họ đều nhất trí đề nghị đi về phía nam.

Trưởng thôn, vốn tin tưởng Phong gia, sau khi bàn bạc với các trưởng lão trong tộc, đã nhất trí cho cả đoàn đi về hướng nam.

Nguyên nhân chính khiến mọi người đồng ý đi về phía Nam, là vì miền Nam có nguồn tài nguyên phong phú, đất đai màu mỡ, dễ dàng sinh sống.

Quan trọng hơn nữa, phía nam vốn là lãnh địa của Nhϊếp Chính Vương, dù ông đã qua đời nhưng dưới trướng vẫn còn rất nhiều người có năng lực.

Có ba con đường đi về hướng Nam, một là quan đạo (đường lớn).

Hai là kết hợp giữa đường bộ và đường thuỷ.

Ngoài ra đường thứ ba là đường núi hiểm trở.

Đường thủy có quá yếu tố không thể lường được, nên ngay từ đầu, mọi người đều bấc bỏ ngay.

Cũng không thể đi đường lớn, thôn Thượng Thủy có khoảng 200 người, cộng thêm một số người thân từ thôn khác, cả đoàn lên đến khoảng hơn 300 người.

Người quá nhiều, mục tiêu quá lớn, dễ dàng thu hút sự chú ý của quan binh.

Nếu không cẩn thận, bất kỳ người đàn ông nào trong thôn cũng đều có thể bị bắt đi lính.

Vì vậy, cách duy nhất là đi theo con đường nhỏ vòng quanh đường lớn, mặc dù con đường này quanh co, khó đi và sẽ làm hành trình kéo dài lên gấp vài lần.

Nhưng để đảm bảo an toàn, cuối cùng họ quyết định đi theo đường núi.

May mắn thay, người dân thôn Thượng Thủy luôn rất đoàn kết, những người già yếu, phụ nữ và trẻ em ngồi trên xe, còn hầu hết người đi bộ là đàn ông trưởng thành.

Nhờ vậy, tốc độ di chuyển của cả đoàn không quá chậm. Đến trưa, họ đã đi được khoảng ba mươi dặm và đến chân một dãy núi lớn.

Con đường tiếp theo sẽ đi vòng quanh chân những ngọn núi này, tuy là đường núi nhưng trâu bò và ngựa vẫn có thể đi qua.

Khi đoàn người vừa dừng lại nghỉ ngơi, họ thấy từ xa đã có người nhóm lửa nấu ăn.

Đoàn người này cũng không nhỏ, trông giống như một làng khác cũng đang di cư như họ.

Người dân thôn Thượng Thủy vừa ngạc nhiên, vừa tin tưởng hơn vào những gì trưởng thôn và Phong gia nói – rằng thời thế đang loạn lạc...

Sau kho đi suốt buổi sáng, mọi người đều có chút đói bụng, đoàn người vừa dừng lại, những người phụ nữ bắt đầu nhóm lửa nấu ăn.

Với tình hình này, có lẽ họ sẽ tiếp tục lên đường ngay sau bữa ăn.

*Mình rất biết ơn nếu các bạn có thể đề cử truyện ạ