Chương 33 - Sắp xếp
"Mấy năm nay trải qua rất nhiều thiên tai và khó khăn, không phả chúng ta đều sống sót sao, lần này chắc cũng sẽ ổn thôi!"
Một ông lão với tâm lý may mắn lên tiếng, đa số người già đều chú trọng đến khó khăn khi rời xa quê hương, lá rụng về cội.
“Yên lặng nào, mọi người yên lặng!”
Trưởng thôn lại gõ mạnh vào chiếc chiêng trên tay.
"Khi dân chạy nạn và binh lính đến, ai cũng không tránh được. Có thời gian ở đây than khóc, không bằng nhanh chóng về nhà bàn bạc đi. Bọn ta đã quyết định sáng mai sẽ xuất phát, ai đến muộn thì sẽ không chờ."
Trưởng thôn ra lệnh cuối cùng, ông không có thời gian chờ mọi người phát tiết, cũng không thể vì vài người không muốn chạy nạn mà kéo theo cả làng.
Nhất thời, không khí u ám và buồn bã bao trùm cả thôn Thượng Thủy.
Người trong thôn nghĩ gì, Phong gia không biết, mà dù có biết cũng chẳng quản hết được.
Vẫn còn một số thứ cần phải chuẩn bị, Phong Thần Dật đặc biệt đi một chuyến lên huyện thành, khi trở về còn mang theo một chiếc xe bò.
Đến khi trời chập tối, các nàng dâu về nhà ngoại cũng đã dẫn theo người nhà đến.
Phong lão thái thái có con mắt tinh tường, chọn lựa thông gia đều là những người hiền lành, lương thiện, giữa các gia đình thông gia cũng rất hòa thuận.
Khi các cô con gái về nhà báo tin, chẳng ai nghi ngờ gì, mà thu xếp đồ đạc rồi theo về cùng.
May mà nhà của Phong gia là một căn nhà lớn xây bằng gạch xanh và ngói lớn, dù chen chúc một chút nhưng vẫn có thể ở được.
Bữa tối rất phong phú, vì sắp phải chạy nạn nên tất nhiên phải ăn uống đầy đủ, dầu mỡ cũng phải đủ, chạy nạn không phải chuyện đùa, nếu không cẩn thận có thể sẽ mất mạng.
Lúc này, sức lực là vô cùng quan trọng, có thể sẽ cứu được mạng cảu bản thân.
Ngay cả hai con la ở sân sau cũng được ăn uống no đủ.
Sau bữa tối, mọi người đều chuẩn bị cho việc rời đi vào ngày mai. Trước khi đi ngủ, Phong lão thái thái đem toàn bộ tiền bạc và hộ tịch của cả nhà bày ra trước mặt mọi người.
"Đây là hộ tịch của các con, các con nên tự mình giữ lấy."
Phong lão thái thái trao tận tay hộ tịch cho mọi người.
"Nương, người làm gì vậy?" Lâm Uyển Oánh lo lắng hỏi.
"Nghĩ gì đấy? Ta làm vậy là vì tốt cho các con."
Bà buộc phải làm như vậy. Gia đình đi cùng nhau là tốt, nhưng nếu chẳng may bị thất lạc, mà lại không có hộ tịch, thì sẽ rất khó đi tiếp.
Lúc đó, họ thực sự sẽ trở thành dân chạy nạn, mà dân chạy nạn sẽ bị bắt làm nô ɭệ.
“Cầm lấy chỗ ngân lượng này đi, tuy không nhiều, nhưng trong thời khắc nguy cấp có thể cứu được một mạng .”
Phong lão thái thái lại chia cho mỗi người đàn ông trưởng thành trong nhà nửa lượng bạc vụn, còn phụ nữ và trẻ con thì một ít tiền xu.
Không phải bà thiên vị, nhưng phụ nữ và trẻ con sức yếu, nếu bị phát hiện mang theo nhiều tiền, không giữ được thì có khi còn gây rắc rối cho bản thân.
Thấy vậy, người thân bên nhà các cô con dâu cũng bắt chước theo Phong gia.
Rạng sáng ba giờ.
Phong Cửu U kết thúc buổi luyện tập, dùng tinh thần lực kiểm tra thì phát hiện phần lớn người trong nhà đã dậy.
Phong lão thái thái, Lưu thị và Phong mẫu đang đun nước nấu cơm, còn làm rất nhiều lương khô dễ bảo quản.
Các cháu trai đang đun nước, trong nước có cho một ít muối, nhưng không ai biết chúng làm vậy để làm gì.
Chỉ là bởi vì Phong Cửu U đã dặn dò chúng làm vậy, cô cô nói gì cũng đúng hết!
Khi trời vừa hửng sáng, Phong giá đã đánh xe bò và xe la đến cổng thôn chờ. Những người thân bên nhà các nàng dâu cũng tụ tập lại, tổng có khoảng bốn mươi người, may mắn là họ cũng có hai chiếc xe bò.
Trên các xe bò và xe la chất đầy đồ đạc, chỉ chừa lại một chút không gian cho người già và trẻ con ngồi.
Phong Cửu U và Lục Lang ngồi trên một chiếc xe la, người đánh xe là Phong Thần Dật.