Sau Khi Dọn Sạch Hầu Phủ, Ôm Bụng Bầu Chạy Trốn Thiên Tai

Chương 32: Phản ứng của thôn dân

Chương 32 - Phản ứng của thôn dân

Thịnh, bách tính khổ; Vong, bách tính vẫn khổ!

Một triều đại hưng thịnh, bách tính chịu khổ; Một triều đại tiêu vong, bách tính như cũ vẫn là người chịu khổ!

Phong lão thái gia đưa ra quyết định cuối cùng:

“Ngày mai nghỉ ngơi một ngày, mọi người dọn dẹp những gì cần thiết, sáng sớm ngày kia chúng ta lên đường”.

"Cố gắng thu dọn hành lý gọn nhẹ nhất có thể." Phong lão thái gia dừng lại một chút rồi nói thêm.

Những thứ không cần thiết thì đừng mang theo, mạng sống quan trọng hơn đồ đạc nhiều.

"Về quyết định này của ta, nếu ai có ý kiến thì giờ hãy nói ra, đến lúc đó đừng có mà cản trở."

Cuối cùng, Phong lão thái gia nghiêm túc nói.

Mọi người nhìn nhau rồi trả lời:

"Không có."

“Bà cả, sáng mai con cùng lão đại về bên ngoại một chuyến, báo tin này cho bên đó một tiếng. Nếu ai muốn đi cùng chúng ta, thì tối mai hãy dẫn họ về đây cùng các con, không muốn thì cũng đừng ở lâu."

Phong lão thái thái đột nhiên lên tiếng.

"Cảm ơn nương." Lưu thị bật khóc khi nghe vậy.

“Còn các cháu cũng vậy, hãy đưa các cháu dâu về nhà bố mẹ đẻ một chuyến đi.”

Phong lão thái thái quay lại nói với các cháu trai.

Các cháu dâu không đến họp, vì chúng phải chăm sóc bọn trẻ.

"Vâng, bà nội."

"Cha, người có muốn thông báo cho người trong thôn không?"

Khi mọi người chuẩn bị rời đi, Phong Đình đột nhiên lên tiếng.

"Nói đi." Phong lão thái gia thở dài.

“Cứ nói đi, sáng mai con đến nói với trưởng thôn đi.”

Lão đại thường ở trong nhà, phần lớn việc trong thôn đều do ông giúp xử lý.

"Vâng."



Ngày hôm sau, trước khi trời sáng, cả nhà Phong gia đã bắt đầu hành động, ngay cả Lục Lang và Thất Lang cũng không rảnh rỗi, người lớn bảo làm gì thì làm theo.

Những thứ cần thu dọn đều đã thu dọn. Những thứ không thể mang theo đều được xếp gọn vào hầm, có lẽ một ngày nào đó họ có thể trở lại quê hương.

Khi trời vừa sáng, tiếng chiêng đã vang lên ở thôn Thượng Thủy.

Dân làng nhanh chóng tập trung tại sân phơi, thấy Phong Đình và Phong Thần Dật đứng cạnh trưởng thôn, họ tưởng có chuyện vui, có người bắt đầu lên tiếng trêu đùa.

“Trưởng thôn có chuyện gì vui, mau nói cho mọi người nghe với.”

"Ngươi không thấy lão đại và tam tiểu tử Phong gia đang đứng bên cạnh trưởng thôn sao? Chắc chắn có tin vui rồi."

Có một người đàn ông cầm cuốc trong tay, đập xuống đất, vui vẻ nói.

"Có chuyện gì vui thì nói nhanh đi, tôi còn định lên núi kiếm ít củi nữa."

"Ruộng nhà tôi còn đang bận lắm."

Mọi người rộn ràng bàn tán.

"Yên lặng."

Trưởng thôn đứng trên bục cao, không trả lời họ, vẻ mặt nghiêm nghị, gõ mạnh vào chiếc chiêng trong tay.

Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của dân làng, lòng trưởng thôn trào dâng một nỗi buồn khó tả, những ngày bình yên như vậy sắp bị phá vỡ rồi.

"Hôm nay ta gọi mọi người tới đây, là có chuyện quan trọng cần nói..."

Trưởng thôn nói ngắn gọn về sự việc.

"Haha, trưởng thôn, chuyện này không thể nào xảy ra đâu." Một người đàn ông cười nói, tỏ vẻ không tin.

"Nhị Cẩu Tử, ta có thể đem chuyện này ra đùa được sao?"

Trưởng làng trừng mắt nhìn người anh ta, nghiêm túc nói.

"Nếu không tin, ngươi có thể hỏi Dật ca, những tin tức này đều do cậu ta nghe ngóng được từ trong huyện thành."

Phong Thần Dật tiếp tục kể lại những gì mình đã thấy và nghe ở huyện.

Trong chốc lát, sân phơi trở nên náo loạn, kèm theo đó là tiếng than khóc vang lên khắp nơi.

"Ông trời ơi, đây là không để người ta sống nữa sao."

"Chúng ta đã tạo nghiệp gì vậy!"

“Ông trời ơi, xin mở mắt mà nhìn đi.”

"Trời ơi!"

"Đây là muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết mà, bà già này dù chết cũng phải chết ở đây."

Một người phụ nữ lớn tuổi ngồi bệt xuống đất, dùng hai tay vỗ đùi, khóc thét lên.