Chương 31 - Giai đoạn đầu thiên tai
"Tiểu tử, cháu có nhìn rõ không?"
Phong lão thái gia cũng không nhịn được mà lên tiếng.
hững người khác trong nhà chính cũng chăm chú nhìn Phong Thần Dật bằng ánh mắt nóng rực.
Phong Thần Dật đối mặt với những ánh mắt nóng bỏng, bất đắc dĩ giải thích.
"Ông nội, cháu đã đọc rất nhiều lần rồi, lần nào cháu cũng đọc rất kỹ, nhìn rất rõ, cháu cũng đã hỏi thăm bằng hữu trong huyện thành, đây là sự thật."
"Vậy giờ phải làm sao đây?"
Đại bá mẫu của Phong Thần Dật, Liễu thị, gương mặt đầy lo lắng nói.
Lâm Uyển Oánh cũng lo lắng nhìn Phong Thần Diệu. (có lẽ là tên của Phong lão thái gia, không thấy tác giả giải thích)
Phong Thần Thuỵ và Phong Thần Vũ dự định năm nay đi thi tú tài, nhưng giờ khoa cử bị đình chỉ, hai người mẫu thân có thể không lo lắng sao?
Tuy nhiên, những người đàn ông trưởng thành có mặt ở đó suy nghĩ sâu xa hơn, trong lòng cũng tin vài phần rằng Đại Uyên Quốc có lẽ đang xảy ra biến động.
Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Phong Thần Dật đã chứng thực suy nghĩ của họ.
“Hôm qua con nghe được rằng ở phía Đông xảy ra lũ lụt, kéo dài hơn nửa tháng, hạn hán ở phía Bắc cũng đã kéo dài một thời gian rất lâu.
Sáng nay con đến bến tàu, bến tàu ở huyện đã xuất hiện một lượng lớn dân chạy nạn.
Trong số những người chạy nạn, phần lớn là đàn ông trưởng thành, rất ít người già và trẻ em, thậm chí phụ nữ cũng chẳng có mấy.
Tất cả họ hầu như đều rách rưới, gầy gò như bộ xương. "
Phong Thần Dật vô tình chứng kiến một nhóm người dân chạy nạn, mắt đỏ ngầu, ánh mắt hung dữ, đánh ngất một người ăn xin ở bến tàu rồi kéo đi.
Phong Thần Dật tim đập thình thịch, cảm thấy có điềm chẳng lành, vội vã rời khỏi bến tàu, chạy về huyện thành hỏi thăm các tiểu đệ về tình hình gần đây.
Anh phát hiện ra rằng không biết từ bao giờ trong huyện đã bắt đầu hỗn loạn, người đi đường thưa thớt dần, nhiều cửa hàng đóng cửa.
Người dân thường nghe thấy tiếng đánh đập, gϊếŧ chóc trên đường phố, quan huyện cũng cử người đến trấn áp. Tuy nhiên, sự việc xảy ra quá nhiều và không thể kiểm soát nổi.
Sau đó đành mặc kệ.
Một tiểu đệ của anh làm việc dọn dẹp ở hậu viện huyện nha, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai nha dịch, họ nói rằng nửa tháng trước, Nhϊếp Chính Vương Giang Hoài, người quyền khuynh triều đình, mắc bệnh nan y và đã qua đời.
Không còn Nhϊếp Chính Vương kiềm chế, Lục Hoàng tử cùng Bình Bá Hầu đã phát động cuộc nổi loạn.
Nhiều thế lực khác nhau ở kinh thành đang tranh giành ngai vàng, không ai quan tâm đến việc cứu trợ thiên tai.
Sau khi nghe được tin này, Phong Thần Dật không quan tâm điều gì nữa, lập tức lái xe la trở về nhà.
Tuy nhiên, có một điều mà Phong Thần Dật không biết, các vua chư hầu lấy lý do nam lụt bắc hạn, vị vua hiện tại đức hạnh không tốt, nên đã tạo phản.
Sau khi nghe Phong Thần Dật kể, tất cả mọi người trong nhà chính đều sững sờ, hồi lâu không phản ứng.
Tất nhiên, trong số này không có Phong Cửu U và Phong Thần Dật.
Người trước đã sống trong thế giới tận thế nhiều năm, sớm quen với điều này, người sau thì đã tê dại, chỉ có thể chấp nhận.
"Chúng ta cần phải rời khỏi đây."
Sau một hồi im lặng, Phong lão thái gia quyết đoán nói.
Ông cụ Phong từng trải qua chiến loạn, biết sự kinh hoàng của chiến tranh, hơn nữa huyện Đào Nguyên là con đường duy nhất đến kinh thành.
Một lượng lớn quân từ biên cương di chuyển đến, nơi đây chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
"Ông à, rời khỏi đây thì có thể đi đâu chứ?"
Phong lão thái thái lo lắng, nơi xa nhất bà từng đến cũng chỉ là huyện thành.
Gương mặt Lâm Uyển Oánh và Liễu thị cũng đầy lo lắng.
“Dựa theo quan sát của con mấy ngày nay, tình hình đã rất bất lợi, trên đường từ huyện về nhà, con còn thấy mấy vụ cướp bóc.”
Còn phát hiện ra không ít xác chết, câu này anh không dám nói, sợ khiến phụ nữ trong nhà sợ hãi..
"Ông nội nói đúng, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, thế đạo loạn lạc, người chịu khổ đầu tiên chắc chắn là bách tính."
Phong Cửu U đúng lúc lên tiếng.