Chương 30 – Tin sốc
Phong Sóc không thể tiếp tục nói nữa, ông chỉ muốn gặp con gái mình.
Phong nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Phong Sóc, không mấy vui vẻ nói:
"Ở trong phòng của Uyển Oánh đấy."
Phong Sóc vội vàng chạy vào phòng.
"Uyển Oánh, U U, con bé..."
Lâm Uyển Oánh buông việc đang làm xuống, cau mày nói:
“Có chuyện gì mà ông hoảng hốt như vậy?”
"U U, con bé...?"
"Đúng vậy, U U mang thai, ông sắp làm ông ngoại."
Lâm Uyển Oanh đã suy nghĩ thông suốt, hiếm khi muốn trêu chọc chồng mình, U U muốn giữ đứa bé thì cứ giữ, cũng không phải không nuôi được.
"Cái gì? Bà nói cái gì? BÀ nói lại tôi nghe lần nữa."
"Ông không nghe nhẫm đâu, U U mang thai, mang thai rồi."
Lâm Uyển Oánh sợ ông không nghe rõ, nên nhấn mạnh lại lần nữa.
"Con gái tôi đang mang thai rồi, sao con gái tôi có thể mang thai được chứ?"
Giọng của Phong Sóc nhỏ dần, vì không thể tin được những gì mình vừa nghe, tin tức này đến quá đột ngột, ông hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.
"Chuyện đó, cha..." Phong Cửu U đang muốn giải thích, lại bị cắt ngang.
"U U, tên đàn ông khốn nạn đó là ai? Để ta đi băm hắn ra."
Lần này đến lượt Phong Cửu Du bối rối, chuyện này không phải lỗi của người đàn ông đó, tính ra là nàng đã ngủ với người ta trước.
Nhưng nàng cũng đã cứu mạng anh ta, nếu không có thuốc giải độc của nàng, tính thời gian, có lẽ bây giờ mộ của anh ta cũng đã xanh cỏ rồi.
Coi như là hoà nhau đi.
"Hắt xì."
Trên lưng ngựa, Giang Hoài hiếm khi hắt xì một cái.
"Chủ tử, có cần nghỉ ngơi chút không."
"Không sao." Giang Hoài xoa xoa mũi, giơ roi thúc ngựa chạy về phía trước.
"Chuyện là thế này..."
Phong Cửu U đơn giản kể lại chuyện Phong Ngọc Đình bày mưu hãm hại nàng.
Phong gia một lần nữa cực kỳ thất vọng, thậm chí còn nảy sinh hận thù đối với Phong Ngọc Đình.
Lúc mọi người vừa đặt bát xuống, thì thấy Phong Thần Dật đánh xe la vội vàng trở về.
Anh xuống khỏi xe la với vẻ mặt lo lắng, ngay lập tức nhìn về phía Phong Cửu U, Phong Cửu U thấy vẻ mặt của anh thì biết chắc anh đã nghe được không ít tin tức.
“Tiểu muội, muội…”
"Tam ca, huynh ăn cơm trước đi, có việc gì thì tối nay chúng ta nói chuyện sau."
Phong Cửu U nhìn thấy trong viện có nhiều người, vội vàng cắt đứt lời nói của Phong Thần Dật.
"Được!" Phong Thần Dật cũng ý thức được, có những chuyện chưa thích hợp để nói trước mặt trẻ con trong nhà.
Dù có muốn cho bọn trẻ biết, cũng phải đợi đến khi mọi người thảo luận xong phải làm gì đã.
Tối hôm đó, trong phòng chính thắp hai ngọn đèn dầu, ngoại trừ mấy đứa cháu thì tất cả mọi người trong Phong gia đều có mặt.
"Tam ca, con tập hợp tất cả mọi người tới đây, xảy ra chuyện gì sao? Nói thẳng đi, cả một nhà chúng ta, chắc chắc sẽ nghĩ ra cách thôi."
Phong Sóc thấy Phong Thần Dật cứ ấp a ấp úng mãi, không nói được gì, liền lên tiếng trước.
“Trong khoảng thời gian này con đi huyện trấn, nghe được rất nhiều tin tức, có lẽ Đại Uyên Quốc của chúng ta sắp loạn rồi.”
Phong Thần Dật hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Cái gì?"
"Dật tiểu tử, con vừa nói gì thế?"
"Không thể nào."
Ngoài Phong Cửu U và Phong lão thái gia vẫn bình tĩnh, những người khác đều ít nhiều bày tỏ sự nghi ngờ.
"Đó là sự thật." Phong Thần Dật lại hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp:
“Trong huyện đã dán cáo thị, khoa cử năm nay đã bị huỷ bỏ.”
Khoa cử là phương thức tuyển chọn nhân tài của một quốc gia, nếu không có chuyện lớn xảy ra, thì khoa cử không thể dễ dàng bị hủy bỏ như vậy.
“Tam ca, con nói thật sao?” Phong Sóc kích động đứng bật dậy, ghế sau lưng cũng bị ông hất ngã.
*Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!