Chương 26 – Nhắc nhở
"Được rồi, chúng ta về nhà trước đi."
Phong Thần Dật cũng nhảy xuống khỏi xe la.
"Vâng."
Mọi người cứ thế ngồi trên xe la, đi qua nửa làng, đến trước cổng Phong gia.
Phong phụ Phong mẫu, Phong lão thái thái và Phong lão thái gia đều đang đứng đợi ở cổng, điều này khiến Phong Thần Dật có chút bối rối vì được đón tiếp long trọng.
Đây là lần đầu tiên anh được chào đón trọng thể như vậy.
"U U, con vất vả rồi."
"Cô cô, người ngồi đi."
"Cô cô, tới uống chút nước đi."
Chẳng ai quan tâm đến Phong Thần Dật, cuối cùng cũng là anh tự mình đa tình thôi.
"Sao một lúc cháu lại mua tận hai chiếc xe la vậy?" Phong lão thái thái nhìn vào hai chiếc xe la mới toanh và hỏi.
Phong Cửu U sống một mình, chắc chắn sẽ không cần tới hai chiếc xe la.
“Bà nội, đây đều là do Tam ca mua.”
Phong Cửu U cười tươi, đẩy trách nhiệm sang cho Phong Thần Dật, nhưng thực tế đúng là nàng đã dùng tờ ngân phiếu mà Phong Thần Dật đưa để mua chúng.
Nụ cười của Phong Cửu U khiến mọi người trong Phong gia choáng váng, đây là lần đầu tiên họ thấy nàng cười từ tận đáy lòng.
Như ánh nắng sưởi ấm bốn mùa.
Cả Phong lão thái thái và Phong mẫu đều rơi nước mắt, Phong lão thái gia và Phong phụ cũng không kìm nổi mà mắt đỏ hoe.
U U cuối cùng đã chấp nhận họ.
"Sao vậy? Sao lại khóc rồi?"
Phong Cửu U đỡ Phong mẫu, nói nửa đùa nửa thật.
"Không, nương chỉ là vui quá thôi."
Phong mẫu vội vàng dùng tay áo lau nước mắt ở khóe mắt, kéo Phong Cửu U vào nhà.
Phong Thần Dật biết ý, dắt hai chiếc xe la ra sau nhà buộc lại.
Trong phòng chính, mọi người đều cười nói về những chuyện thú vị gần đây, cảm xúc của người lớn tuổi cũng đã ổn định lại.
Thỉnh thoảng họ lại phối hợp với nhau nói vài câu, cuối cùng lại nói về những thứ Phong Cửu U mang về.
"U U, cái đứa này, sao lại mua nhiều đồ như vậy, đồ ăn trong nhà đều có hết, bây giờ con cũng đã lớn rồi, trong người cũng cần phải mang theo một ít tiền phòng thân."
Phong mẫu nắm lấy tay Phong Cửu U nghiêm túc nói.
“Con gái ta muốn mua gì thì mua cái đấy, tiền của hồi môn không cần lo lắng, chẳng phải con bé vẫn còn người cha là ta sao?”
Phong Sóc với thân hình cao lớn, bước từ ngoài cửa vào, nói một cách hào sảng.
"Cha, đại ca, nhị ca." Phong Cửu U nhanh chóng gọi người tới.
"Ừ, con gái về rồi à, đến huyện thành có vui không? Lần sau ta lại đưa con đến đó nhé."
"Chắc chỉ có ông biết đấy." Phong mẫu tức giận liếc nhìn ông, sau đó lại quay sang nhìn Phong Cửu U, với vẻ mặt thương xót.
"U U, con gầy quá rồi, có phải Tam ca không chăm sóc con tốt không?"
“Không đâu, Tam ca chăm sóc con rất tốt, con còn béo lên nữa ấy chứ.”
Phong Cửu U không nói dối, nàng đúng là đã đầy đặn hơn nhiều, thân hình cũng trở nên đường nét hơn.
Phong Thần Dật vừa bước tới cửa không khỏi trợn tròn mắt, thầm nghĩ.
Nếu nương mà nhìn thấy muội muội ăn nhiều đến thế nào, chắc sẽ không nói vậy nữa đâu.
Phong Cửu U ăn tối xong, rồi mới quay trở lại căn viện nhỏ mình thuê.
Phong Thần Dật cũng đi cùng.
Hôm nay nàng vô cùng vui vẻ, kể từ khi biết mình chính là nguyên chủ, nàng đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều với Phong gia.
"Tam ca, trong thời gian này nếu có thời gian, huynh cứ đến huyện thành đi lòng vòng, đặc biệt là quanh khu bến tàu."
Khi Phong Thần Dật quay lưng chuẩn bị đi, Phong Cửu U nghiêm túc nói với anh.
"Được." Phong Thần Dật thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Phong Cửu U, nhìn nàng một cái, sau đó nghiêm túc đồng ý.
Những ngày tiếp theo, Phong Thần Dật ngày nào cũng đánh xe la chạy đến huyện thành, người Phong gia muốn hỏi cũng không hỏi được gì, sau đó cũng không để tâm nữa.
Dù sao thì trước đây anh vẫn luôn như vậy.
Ngoài việc ở với gia đình, Phong Cửu U dành phần lớn thời gian để luyện cuốn Cửu U Quyết.