Chương 27 – Không giấu được nữa
Sáng sớm hôm sau, Phong Cửu U vừa mở mắt ra.
Cảm nhận dòng năng lượng ấm áp dâng lên từ trong bụng, trong lòng Phong Cửu U lóe lên một tia vui mừng, hẳn là nội lực trong truyền thuyết.
Và năng lực dị năng của nàng cũng được nâng cấp lên cấp bốn. Với sự trợ giúp của dị năng, việc tu luyện của nàng trở nên nhanh chóng và hiệu quả hơn.
Dù dị năng rất mạnh mẽ nhưng chỉ hỗ trợ cho việc tấn công, không tiện lợi như khinh công dựa trên nội lực của cổ đại.
Hơn nữa Phong Cửu U chưa bao giờ coi thường người cổ đại.
Bất kể nơi đâu, hay thời đại nào, sẽ luôn có một nhóm người đứng đầu.
Giống như ông già ở chợ đen, và giống như... người đàn ông mà nàng đã ngủ cùng.
Nếu khi ấy người đàn ông đó không bị đầu độc, với tình trạng của bản thân nàng lúc đó, có lẽ cũng sẽ không thể thành công.
Một ngày nọ, Lâm Uyển Oánh đến tiểu viện của Phong Cửu Du, trong tay cầm một bọc vải.
Phong Cửu U tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng mời bà đi vào.
Lâm Uyển Oánh mở bọc vải ra, bên trong là vài chiếc váy.
"Đây là váy ta tự tay may cho con, nghĩ nghĩ liền mang sang cho con luôn"
Phong Cửu U nhận lấy những chiếc váy, một chiếc màu xanh da trời, một chiếc màu đỏ bạc, khi chạm vào còn có chút mát lạnh.
Chỉ cần nhìn chất liệu là biết không phải thứ mà một gia đình nông dân bình thường có thể mua được.
"Nương, sao người lại may cho con nhiều váy như vậy? Chất liệu này thật thoải mái, là mua ở đâu vậy?" Phong Cửu U thăm dò hỏi.
Lâm Uyển Oánh nghe vậy, ánh mắt sửng sốt một chút, sau đó mới giải thích.
"Vải này là bà ngoại của con để lại cho ta, hình như gọi là nhuyễn yên la."
Phong Cửu U nhướn mày ngạc nhiên, nàng biết nhuyễn yên la, đó là một loại vải được dệt từ tơ tằm thuần chất.
Đặc điểm của nhuyễn yên la là phong cách tao nhã, chất liệu dày dặn, bền chắc, nhưng sợi vải vẫn thông thoáng và mát mẻ.
Mặc lên người đặc biệt dễ chịu, mát mẻ, nhẹ nhàng, rất phù hợp để mặc trong mùa hè.
Phong Cửu U mấy ngày nay đã suy nghĩ về mối quan hệ giữa các thành viên trong Phong gia, có vẻ như không ai liên quan đến Cửu U Môn.
Người duy nhất đáng nghi chỉ có mẫu thân của nàng. Bà là cô nhi, nghe nói là do một người quen của Phong lão thái gia gửi gắm cho Phong gia nuôi dưỡng.
Phong phụ và Phong mẫu có thể nói là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau.
"Bà ngoại ư?" Phong Cửu U giả vờ ngạc nhiên hỏi.
“Ta cũng không rõ, những điều này đều do bà nội của con kể, vải này cũng là bà ấy giao cho mẹ.”
Lâm Uyển Oánh nhìn có vẻ buồn bã, bà cũng từng mong chờ người thân của mình, nhưng nhiều năm như vậy đã trôi qua, có một số chuyện đã không còn quan trọng nữa rồi.
"Mau mặc thử đi, nếu không vừa, chúng ta sửa luôn tại chỗ." Phong mẫu kéo Phong Cửu U đi vào trong phòng.
"Vâng."
Phong Cửu U được bao bọc trong tình thương của mẫu thân, hoàn toàn quên mất rằng lúc này nàng đã mang thai hơn hai tháng, để mặc Phong mẫu đo đạc, sờ soạng quanh eo.
…
Mẹ Phong bước ra khỏi viện của Phong Cửu U với vẻ mặt gấp gáp.
"Nương..." Nhìn Phong lão thái thái ngồi trên giường, Phong mẫu ngập ngừng nói.
"Không phải con vừa đi đưa quần áo cho U U sao? Có chuyện gì vậy? Có gì cứ nói thẳng."
Phong lão thái thái không vui nói.
"Nương... con chỉ là... chỉ là phát hiện U U có gì đó không ổn."
Phong mẫu lo lắng nói, trong lòng bà vẫn bồn chồn. Nếu như những gì bà đoán là đúng, thì U U tội nghiệp của bà phải làm sao đây?
“Khi con thử váy cho con bé, phát hiện bụng nó có chút nhô lên, và còn...…”
Phong Cửu U vốn dĩ có chút gầy gò, trước khi mang thai, bụng nàng tương đối bằng phẳng, nhưng giờ đã mang thai hơn hai tháng.
Vì tử ©υиɠ bắt đầu phát triển lớn hơn, khi chạm vào vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi ở bụng.