Chương 25 – Về thôn
"Tiểu muội, còn đống đồ trong kho thì làm sao đây?"
Hôm nay đã hết hạn thuê nhà, nhưng Phong Thần Dật vẫn không khỏi tò mò, hỏi ra thắc mắc trong lòng.
"Tam ca, huynh yên tâm, lát nữa sẽ có người tới đem những thứ này đi."
"Được."
Phong Thần Dật luôn biết tiểu muội của anh không hề đơn giản, phía sau tựa hồ có một thế lực nào đó, cũng không tiện hỏi nhiều.
Nếu Phong Cửu U biết suy nghĩ này của anh, chắc chắn sẽ trêu chọc: "Tam ca, huynh nghĩ nhiều quá rồi, làm gì có thế lực nào đứng sau lưng ta."
Cùng lắm thì nàng chỉ có một đám tiểu đệ, mà còn ở xa tận kinh thành.
Phong Cửu U và Phong Thần Dật mỗi người đánh một chiếc xe la, tiến về hướng thôn Thượng Thủy.
Phong Thần Dật vừa đánh xe la vừa không ngừng nhìn về phía Phong Cửu U.
Nếu không có Phong Cửu U nhắc nhở, anh đã sớm lái xe la xuống ruộng mất rồi.
Một lần nữa, quan điểm của anh về Phong Cửu U lại được làm mới, có chuyện gì mà tiểu muội không biết không?
Đột nhiên anh cảm thấy người Tam ca như anh thật vô dụng.
Khi xe la vừa đến cổng thôn Thượng Thủy, đã thu hút rất nhiều thôn dân đến xem.
Thôn Thượng Thủy cũng không phải quá nghèo, trong thôn cũng có hơn chục xe bò, hai xe lừa và hai xe la.
Mọi người chỉ tò mò, Phong gia nghèo đến nỗi không có cả cơm ăn, sao lại có tiền mua xe la?
"Đó chẳng phải Tam tiểu tử Phong gia sao? Chẳng lẽ chiếc xe la của cậu ta và nha đầu mới về Phong gia đang đánh là mua thật sao?"
Một phụ nữ nhìn một cái rồi quay sang nói với một phụ nữ khác.
"Ta thấy phải đấy, chắc chắn là nha đầu đó mang tiền về, Phong gia sắp phát tài rồi!"
Cô ta nói ra điều này mà không hề có chút ghen tị nào, bởi vì khi Phong gia còn giàu có, họ đã giúp đỡ không ít người trong làng.
Sau này khi Phong gia sa sút, cũng có người giúp đỡ họ, nhưng nhà ai cũng chẳng khá giả gì, có thể giúp được bao nhiêu chứ?
Phong gia giờ coi như là khổ tận cam lai.
"Chẳng phải là nhờ đứa con gái mới tìm về được kia sao, nhìn trắng trẻo sạch sẽ thế kia, nhìn là biết chưa từng chịu khổ, không biết tiền từ đâu mà có nữa..."
Ở đâu có người, ở đó có giang hồ, dù thôn dân của thôn Thượng Thủy có tốt đến mấy cũng sẽ có một ít phân chuột.
“Được rồi, bớt nói vài câu đi.” Có người nhịn không được khuyên nhủ.
"Sao, không cho người ta nói à."
“Ngươi cứ nói đi, cẩn thận ba tiểu tử nhà Phong lão Nhị sang đấm thằng cháu của ngươi, lúc đó đừng có mà khóc.”
Người mở lời khuyên có chút tức giận, trực tiếp vặn lại.
"Ta...ngươi...ta không thèm chấp với ngươi.”
Dù nói vậy nhưng giọng điệu cũng yếu đi thấy rõ.
Phong Cửu U cũng nghe được những lời đó, ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, nàng sử dụng dị năng, khiến một viên đá nhỏ lặng lẽ lăn đến bên cạnh chân người nói chuyện.
Người đó vô tình đạp lên viên đá, mất thăng bằng ngã xuống đất, đầu bị đập đến chảy máu.
Đây chỉ là một bài học nhỏ, lần sau nếu còn dám lắm mồm, nàng sẽ khiến người đó mất hai chiếc răng cửa.
Tin tức Phong Cửu U và Phong Thần Dật về thôn, còn mua cả hai chiếc xe la, nhanh chóng lan truyền khắp thôn Thượng Thủy như cơn gió.
Các cháu trai của Phong Cửu U đã đợi sẵn ở cổng thôn, chỉ vì muốn là người đầu tiên biết khi cô cô trở về.
Mấy đứa nhỏ chạy nhanh về phía nàng.
"Cô cô, cô cô, cô cô về rồi!"
"Cô cô, người có mua cho đồ ngon cho cháu không?"
Lục Lang Phong Cẩm Lâm, với thân hình nhỏ bé, chạy chậm nhất nhưng không quên lớn tiếng gọi Phong Cửu U.
Bởi vì Phong Cửu U thường xuyên cho cậu đồ ăn vặt, nên giờ đây cậu đã trở thành một tiểu tham ăn.
"Mua rồi, đều có, đều có."
Phong Cửu U sợ làm đau mấy đứa cháu nhỏ, vội vàng nhảy xuống xe lừa, bước nhanh về phía Lục Lang và bế cậu lên.
Nàng cười hiền hậu, trên mặt là sự dịu dàng chưa từng có. Những đứa trẻ này đều là cháu ruột của nàng, không hề giả dối chút nào.
Chúc quý dzị đọc truyện vui vẻ!