Chương 24 – Mua sắm lớn
Khi Phong Thần Dật đến tìm nàng, Phong Cửu U đã đứng ở lối ra chợ đen chờ rất lâu.
"Tiểu muội, để muội đợi lâu rồi, đây là tiền Tam ca kiếm được, thoải mái dùng."
Phong Thần Dật nhét tờ ngân phiếu một trăm lượng vào tay Phong Cửu U với vẻ mặt phấn khích.
"Vậy cảm ơn Tam ca." Phong Cửu U mỉm cười, nhét ngân phiếu mà Phong Thần Dật đưa vào tay áo.
Nghe vậy, Phong Thần Dật ngạc nhiên, tò mò nhìn Phong Cửu U. Trong khoảng thời gian anh rời đi, đã có chuyện gì xảy ra, sao muội muội lại trở nên thân thiết với anh như vậy?
Phong Cửu U để mặc kệ anh nhìn, kể từ khi nàn đưa ra suy đoán đó, trong lòng nàng dường như đã mở ra một cánh cửa.
Đây không còn là tận thế nữa, họ vốn là người thân của nàng, vậy tại sao không thể thân thiết chứ?
Sau khi rời khỏi chợ đen, đầu tiên Phong Cửu U và Phong Thần Dật đi thuê một căn viện nhỏ.
Thời gian thuê là ba ngày.
Trước khi đến huyện thành, họ đã báo trước rằng sẽ ở lại đây ba ngày.
“Tam ca, chúng ta đi mua một chiếc xe ngựa hoặc một con la trước đi.”
Thấy vẫn còn sớm, Phong Cửu U nói với Phong Thần Dật.
Đây là điều Phong Cửu U đã suy nghĩ trước khi đến huyện thành, phải mua một chiếc xe ngựa, nếu không mua được xe ngựa thì cũng phải mua xe la, tốt nhất là mua được hai chiếc, để chuẩn bị cho chuyến đi tới thành Vô Định.
Trước đó nàng đã nghe ngóng được rằng ở Đại Uyên quốc không có nhiều ngựa, ngựa tốt thì khỏi phải nghĩ, hầu hết đều phải là những người có quyền lực mới mua được.
Ngựa bình thường thì vẫn có thể mua được.
Tuy nói ngựa bình thường thì có thể mua được, nhưng giá rất đắt, những con ngựa rẻ nhất cũng phải từ 50 đến 80 lượng, loại khá hơn thì phải trên trăm lượng.
Ngựa tốt thì lại càng hiếm hơn.
La thì có nhiều hơn.
Nhưng giá cả cũng không hề rẻ, thấp nhất cũng khoảng mười lượng, loại tốt thì hai mươi, ba mươi lượng cũng có.
"Được, đều nghe theo tiểu muội."
Phong Thần Dật thấy Phong Cửu U trở nên gần gũi hơn, lòng anh cũng lâng lâng, dù Phong Cửu U có muốn trăng trên trời, anh cũng sẽ tìm cách hái xuống cho cô.
Phong Thần Dật dẫn Phong Cửu U đến chợ ngựa, mua hai chiếc xe la với giá năm mươi lượng.
Dù họ đã đi rất xa, chủ quán vẫn đứng ở cửa, lẩm bẩm không ngừng:
“Tên tiểu tử đó thật sự biết mặc”.
Chủ yếu là da mặt cũng thật dày, ban đầu nghĩ rằng anh còn trẻ lại, là đàn ông nên sẽ ngại ngùng không mặc cả, khi đó có thể chặt chém thêm một khoản.
Không ngờ, không ngờ, hai con la tốt vốn dĩ có giá sáu mươi lượng, lại bị ép giảm mất mười lượng bạc, không những thế còn phải tặng thêm xe kéo cho anh ta.
Lỗ to rồi, lỗ to rồi...
Phong Cửu U nhìn hai con la khỏe mạnh trước mắt, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy xe la tiện lợi hơn xe ngựa, lại không quá gây chú ý.
Bận rộn cả ngày, cơ thể Phong Cửu U mệt mỏi, cả người rã rời, ba ngày tiếp theo cô nghỉ ngơi trong viện mà họ thuê.
Trong ba ngày này, Phong Thần Dật chạy đi chạy lại khắp huyện, mỗi ngày đều có xe la ra vào viện.
Đến trưa ngày thứ ba, Phong Thần Dật mới hoàn thành công việc, nhìn nhà kho đầy ắp hàng hóa, anh không biết phải nói gì.
Có quần áo bằng vải bông, chăn bông, giày vải bông và một đống vải dầu lớn.
Những thứ này cũng không có gì lạ, nhưng còn có rất nhiều lương thực, muối và đường, còn có hai hũ rượu mạnh.
Thật không hiểu nổi, muội muội mua nhiều thứ như vậy để làm gì.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Phong Thần Dật dưới sự chỉ đạo của Phong Cửu U, từng chút một chất hàng hóa lên xe la.
Khi xe la đã đầy, trong nhà kho vẫn còn rất nhiều đồ.
Lúc Phong Cửu U khóa cửa kho lại, một ý niệm lướt qua, toàn bộ đồ bên trong đã được nàng thu vào không gian của mình.