Chương 19 – Bảo An Đường
Phong Trần Dật lại tiến gần thêm vài bước, rồi nói:
“Chủ nhân đằng sau ảo An Đường là ai thì không ai biết, rất bí ẩn.
Nghe đồn rằng, sau lưng họ là một đại nhân vật trong triều đình, quyền lực rất lớn, vì thế rất ít người dám gây sự ở Bảo An Đường."
"Nhìn kìa, đó là Bảo An Đường."
Phong Trần Dật chỉ tay về phía tiệm thuốc trước mặt, nơi có hàng dài người đang xếp hàng.
Phong Cửu U ngẩng đầu nhìn, thấy trước cửa tiệm thuốc treo một tấm biển lớn, trên đó viết ba chữ "Bảo An Đường", ở giữa cửa treo một tấm bảng vàng rực rỡ, lấp lánh ánh sáng.
Nhìn hàng dài người đang chờ bên ngoài, Phong Cửu U nhíu mày. Hôm nay cô có nhiều việc phải làm, không thể lãng phí thời gian ở đây được.
"Tam ca, đông người quá, huynh có cách nào không?"
Phong Cửu U chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ Phong Thần Dật thật sự có biện pháp.
"Tiểu muội, muội hỏi đúng người rồi, theo ta. Ta có một huynh đệ làm tiểu nhị ở Bảo An Đường, chúng ta trực tiếp đi vào từ cửa sau đi."
Nói xong, Phong Thần Dật dẫn Phong Cửu U đi tới cửa sau, dùng mu bàn tay gõ nhẹ vài cái, rất nhanh cửa liền mở ra.
"Tam ca, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi đến đây vậy?"
Trụ Tử thấy là Phong Thần Dật, thì rất phấn khích, đã lâu hắn chưa gặp Tam ca rồi.
"Không thấy lão tử... Ta mang theo giỏ sao? Vào trước đi."
Phong Trần Dật vừa định buột miệng mắng, nhưng nghĩ lại, anh bèn đổi giọng.
"Hì hì, Tam ca, mau vào đi... Đây là?"
Trước đó quá phấn khích, cộng thêm sự hiện diện mờ nhạt của Phong Cửu U, nên Trụ Tử không để ý đến nàng, sau khi Phong Trần Dật bước vào, hắn mới nhìn thấy Phong Cửu U.
Đôi mắt hắn bỗng sáng lên, liệu đây có phải là Tam tẩu không?
"Đây là muội muội của ta, ngươi nghĩ bậy bạ gì đấy?"
Nhìn thấy ánh mắt Trụ Tử đảo qua đảo lại, Phong Trần Dật biết ngay hắn đang nghĩ gì, liền gõ một cái lên đầu hắn.
"Hì hì hì, chào muội muội."
"Đó là lão tử…muội muội của ta." Phong Trần Dật tức giận nói.
Anh có thể nhường những thứ khác cho huynh đệ, nhưng muội muội thì không bao giờ!
"Tam ca, đừng keo kiệt thế mà, muội muội của huynh thì chẳng phải cũng là muội muội của đệ sao?"
"Đừng nói nhảm nữa, hôm nay ta có việc quan trọng phải làm."
Phong Thần Dật lười đôi co với hắn, đặt chiếc giỏ xuống.
"Chưởng quỹ của ngươi có ở đây không? Ta có một ít dược liệu muốn bán, ngươi phải giúp ta lo liệu cho tốt."
Đây là lần đầu tiên anh làm việc cho tiểu muội, không thể làm hỏng được.
“Chỉ cần không quá tệ, nể mặt thúc thúc của ta, Chưởng quỹ đều sẽ mua thôi.”
Trụ Tử cười hi hi nói, thúc thúc của hắn là Đại phu của Bảo An Đường, rất quen thuộc với Chưởng quỹ cảu tiệm.
Trong khi Phong Trần Dật và Trụ Tử trao đổi, Phong Cửu U bắt đầu quan sát xung quanh. Sân này khá rộng rãi, dọc theo bờ tường trồng nhiều loại dược liệu.
Nơi đây còn trồng nhiều hoa cỏ và cây cối, không khí rất thoáng đãng, mùi hương của dược liệu thoảng qua theo từng cơn gió.
"Tam ca, huynh chờ một chút."
Trụ Tử dẫn Phong Cửu U và Phong Trần Dật vào một phòng dành cho khách rồi đi ra ngoài.
"Tiểu muội, muội yên tâm đi, tiểu đệ này của ta rất đáng tin cậy."
Một lúc sau, Trụ Tử dẫn một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng, đầu đội khăn bước vào.
"Tam ca, đây là Chưởng quỹ của tiệm chúng ta."
"Chào Chưởng quỹ!"
Phong Trần Dật thu lại thái độ cà lất cà phơ thường ngày, nghiêm túc cúi chào Chưởng quỹ một cách kính cẩn.
"Ta nghe Trụ Tử nói, các ngươi đến bán dược liệu, nể mặt Lý đại phu, chỉ cần dược liệu không quá kém, ta sẽ mua hết, giá cả tính theo giá thị trường."
Chưởng quỹ không khách sáo, nói thẳng thừng vì hôm nay ông rất bận.
"Vâng, cảm ơn Chưởng quỹ rất nhiều."
Phong Trần Dật liếc nhìn Phong Cửu U, thấy cô gật đầu mới dám lên tiếng.
Sau đó, anh mở tấm vải thô phủ trên giỏ ra, mùi thơm của dược liệu lập tức lan tỏa.
Chưởng quỹ ngửi thấy mùi thơm, mắt sáng lên, nhanh chóng bước lên trước, đẩy Phong Trần Dật sang một bên, đưa tay vào giỏ lấy ra một ít dược liệu.