Sau Khi Dọn Sạch Hầu Phủ, Ôm Bụng Bầu Chạy Trốn Thiên Tai

Chương 20: Bán thuốc

Chương 20 – Bán thuốc

Chưởng quỹ đưa thuốc lên mũi ngửi.

"Tốt... thuốc tốt."

"Tiểu tử, những dược liệu này xử lý rất tinh xảo, tổ tiên của cậu là người chuyên hái thuốc sao?"

Phong Trần Dật nghe vậy thì ngơ ngác, không hiểu gì. Chưởng quỹ nhanh chóng nhận ra, anh không hiểu gì, liền quay sang nhìn Phong Cửu U.

"Những dược liệu này là của ngươi sao?"

"Chưởng quầy yên tâm, những dược liệu này lai lịch rõ ràng, đều do ta tự tay hái và xử lý."

Phong Cửu U bình tĩnh trả lời, trước tận thế, nàng từng làm thêm trong một tiệm thuốc Đông y, do biểu hiện khá tốt và có trí nhớ hơn người.

Ba năm học đại học nàng đều ở đó làm việc, nên nàng thực sự biết xử lý và bào chế dược liệu.

Chỉ là không ngờ tới, còn chưa tốt nghiệp đại học thì ngày tận thế đã đến.

Chưởng quỹ nghe vậy, nhìn về phía Phong Cửu U, trước đó hắn đã chú ý đến ánh mắt của Phong Thần Dật, nhưng không ngờ những dược liệu này lại là của cô gái này.

"Cô nương, dược liệu của cô được xử lý rất hoàn hảo, không biết cô học nghề từ ai."

Chưởng quỹ kích động hỏi.

"Những dược liệu này ngài có mua không?"

Phong Cửu U không trả lời câu hỏi của Chưởng quỹ, mà lên tiếng hỏi.

Chưởng quỹ thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng nhận ra mình hơi đường đột, liền xin lỗi.

"Cô nương, thật thất lễ, những dược liệu này ta đương nhiên là mua rồi."

Sau đó, ông đưa tay vào một túi vải khác xem dược liệu, khi nhận ra dược liệu bên trong là gì, hai mắt ông sáng lên, miệng lẩm bẩm:

"Tam thất... vậy mà là tam thất!" Tam thất là loại thuốc cầm máu thông dụng, luôn trong tình trạng khan hiếm.

Bên trên truyền tin đến, cần gấp một lô thuốc cầm máu, ông đang lo lắng không thôi.

Chưởng quỹ lần lượt mở các túi vải ra, toàn thân tê dại, không biết cô nương này có đào trúng ổ dược liệu hay không, sao có thể có nhiều loại dược liệu như vậy?

Ngoài ra còn có hai củ sâm rừng, một củ đã được 80 năm tuổi, còn củ kia cũng hơn trăm tuổi, còn lại là một số dược liệu thông thường như tử tô, xa tiền, địa du.

"Chưởng quầy, ông xem những dược liệu này giá cả thế nào."

Phong Thần Dật nhận được ánh mắt của Phong Cửu U, nhanh chóng cắt ngang sự ngạc nhiên của Chưởng quỹ.

"Khụ khụ...Ta sẽ tính ngay cho cậu." Chưởng quỹ xấu hổ ho hai tiếng, đều tại những được liệu này chất lượng thật sự quá tốt.

“Hai củ nhân sâm rừng này tính cho các vị là bảy trăm lượng.”

Dù sao, ông cũng đã ở Bảo An Đường khá lâu, đừng nói củ sâm rừng 80 năm tuổi, trăm năm tuổi ông cũng đã thấy không ít, hơn ba trăm năm tuổi, cũng đã từng thấy qua.

Luôn có người hái thuốc và thợ săn hợp tác cùng nhau vào rừng sâu để tìm dược liệu. Mặc dù mức độ nguy hiểm không lớn, nhưng thu hoạch lại khá phong phú.

"Tam thất tính các vị 200 văn một lạng, tử tô là 150 văn nửa cân, xa tiền là 80 văn nửa cân, địa du là 120 văn nửa cân."

* 1kg tq = 0,5kg VN, ở trên mình quy ra trọng lượng Việt Nam luôn

Phong Thần Dật nghe vậy há to miệng, ngạc nhiên đến mức phải lấy tay ngoáy tai như để kiểm tra xem mình có nghe nhầm không.

Phong Cửu U thì không nói gì, không ngờ những dược liệu mà nàng tùy tiện thu thập từ núi Cửu Khúc lại có giá trị đến vậy.

"Cô nương, giá cả này đã rất hợp lý rồi."

Chưởng quầy thấy Phong Cửu U vẫn im lặng, nghĩ rằng nàng không hài lòng với mức giá này, nên lo lắng lên tiếng.

"Được, cứ giá đó mà tính đi."



Trong một tòa nhà tinh xảo.

“Đã tìm thấy người phụ nữ đó chưa?”

"Thưa chủ nhân, vẫn chưa tìm thấy."

Một người đàn ông mặc đồ đen đang quỳ trên mặt đất, đầu cúi thật thấp.

Một người đàn ông khác đeo mặt nạ đang ngồi trên ghế cao, một tay đặt lên thành ghế, gõ nhẹ đầu ngón tay nhịp nhàng, tay còn lại cầm ly trà, chậm rãi vuốt ve.

Đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm của hắn lộ ra, không biết bên dưới chiếc mặt nạ ấy là nhan sắc tuyệt thế khuynh thành đến mức nào.

"Tiếp tục điều tra, không cần biết ngươi dùng cách nào, nhất định phải tìm ra cô ấy cho ta."

Giọng nói lạnh lẽo như băng ngàn năm.

"Vâng."



Cảm ơn 2 bạn đã follow truyện, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!