Sau Khi Dọn Sạch Hầu Phủ, Ôm Bụng Bầu Chạy Trốn Thiên Tai

Chương 18: Đi đến huyện thành

Chương 18 – Đi đến huyện thành

Không biết có phải vì trên núi ăn nhiều cá xanh quá hay không, mà lúc này Phong Cửu U đặc biệt buồn ngủ, sau khi trở về phòng liền ngủ luôn.

Sáng hôm sau, Phong Cửu U mở cửa sân, liền thấy Tứ Lang và Lục Lang ngồi xổm trước cửa vẽ vòng tròn.

"Sao các cháu đến mà không gõ cửa?"

“Sợ làm phiền cô cô ngủ.” Tứ Lang lớn tuổi hơn nên lên tiếng trước.

Phong Cửu U không nói nên lời.

"Vào trước đi, sớm như vậy tới tìm ta chuyện gì không?"

“Tam thúc bảo bọn cháu đi theo cô cô, sợ cô cô lên núi một mình.”

Tứ Lang và Lục Lang trực tiếp nói hết chuyện ra, bán đứng Phong Thần Dật.

Phong Thần Dật: Hai tên nhóc này đúng là thiếu đòn mà.

Tối qua tam thúc bị đánh thảm, đến giờ cũng không dám ra ngoài.

Nghĩ đến bộ mặt bầm dập của Phong Trần Dật, Tứ Lang và Lục Lang không khỏi rùng mình, vì vậy chúng càng không dám để Phong Cửu U rời khỏi tầm mắt của mình.

Phong Cửu U không nói nên lời, nàng còn có việc khác phải làm, tạm thời sẽ không lên núi.

"Về gọi tam thúc của các cháu đến đây, ta có việc cần nhờ."

Phong Cửu U dự định đi dạo quanh huyện thành, từ các cháu trai của mình, cô biết rằng Phong Thần Dật trước đây thường chạy đến huyện thành, vì vậy chắc chắn anh ta rất quen thuộc nơi đó.

"Để cháu đi cho, cháu nhanh chân hơn, để Tiểu Lục ở lại với cô cô."

Nghĩ đến võ công của tam thúc, cuối cùng IQ của Tứ Lang cũng onlline.



Ngồi xe bò mất cả một canh giờ mới đến được huyện thành, Phong Cửu U có chút nghi ngờ về cuộc đời, khi về nhất định phải mua một chiếc xe để đi lại.

"Tiểu muội, muội đến huyện thành làm gì? Cần Tam ca giúp gì thì cứ nói."

Phong Thần Dật nhìn Phong Cửu U với vẻ mặt đầy hưng phấn. Anh ngay tiểu muội này không hề đơn giản, nàng đến huyện thành chắc chắn là để làm đại sự.

“Không có gì, ta chỉ muốn đi dạo loanh quanh thôi.”

Nhìn thấy sự phồn hoa của huyện thành, Phong Cửu U hiếm khi nở một nụ cười.

Sau tận thế, nàng không còn được nhìn thấy cảnh tượng như thế này nữa.

Cô cảm thấy như mình đang ở một thế giới khác, mà thực ra là cô đã thực sự sống qua một đời.

“Tam ca rất quen thuộc với huyện thành, muội có muốn tam ca dẫn đi dạo không?”

Phong Cửu U thầm nghĩ, nếu huynh không quen thuộc, ta cũng chẳng buồn gọi huynh đến đây đâu.

"Tam ca, huynh có biết tiệm thuốc nào ở huyện thành uy tín nhất không?"

“Tiểu muội, muội bị bệnh à?”

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Phong Trần Dật là nghĩ Phong Cửu U bị bệnh, cần đi khám.

Phong Cửu U hơi ngạc nhiên, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, sau đó phản ứng lại, mới bật cười và nói.

"Muội không sao, chỉ muốn bán một ít dược liệu cho hiệu thuốc thôi."

Phong Cửu U nói rồi nhìn qua cái giỏ mà Phong Trần Dật đang mang sau lưng.

"Hóa ra trong này là dược liệu, bảo sao lại nhẹ thế."

Anh vẫn luôn tò mò không biết trong giỏ đựng cái gì, vì đó là đồ của Phong Cửu U nên anh cũng không dám mở ra xem thử.

"Ừm ừm." Phong Cửu U không nói thêm gì, còn Phong Thần Dật cho rằng đó chỉ là một số dược liệu thông thường.

Trong thôn cũng có người từng thu hái và bán dược liệu, nhưng vì là dược liệu phổ thông, lại chưa được xử lý và còn tươi nên bán không được mấy văn tiền.

Lâu dần, cũng chẳng còn ai muốn đi hái nữa.

"Nếu nói tiệm thuốc lớn nhất ở huyện Đào Nguyên, thì chính là Bảo An Đường. Ở huyện của chúng ta đây, thì Bảo An Đường chỉ là một chi nhánh mà thôi."

Phong Thần Dật vừa đi vừa nói.

“Tiệm thuốc này có mặt khắp nơi trên toàn quốc, việc kinh doanh rất phát đạt. Chỉ cần không phải là huyện thành hẻo lánh, thì ở đâu cũng có cửa hàng của họ.”

“Ta còn nghe nói rằng ngay cả quan huyện trong huyện này, cũng phải nể mặt Chưởng quỹ của Bảo An Đường ba phần.”

Phong Thần Dật liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai gần đó, mới tiến lại gần Phong Cửu U, nhỏ giọng nói.

Phong Cửu U nhíu mày, chuyện này thực sự khiến nàng bất ngờ.

“Vậy huynh có biết đằng sau Bảo An Đường có thế lực gì không?”