Sau Khi Dọn Sạch Hầu Phủ, Ôm Bụng Bầu Chạy Trốn Thiên Tai

Chương 12: Núi Cửu Khúc

Chương 12 – Núi Cửu Khúc

Lão thái thái với ánh mắt nghi ngờ, từ trên xuống dưới đánh giá Phong Cửu U một lượt.

Thấy Phong Cửu U sắc mặt hồng hào, không giống như bị ốm, nhưng bà vẫn cẩn thận hỏi một câu.

"Hay để đại phu xem cho con một chút nhé?"

Lâm Uyển Oánh cũng vội vàng lên tiếng, nhìn chằm chằm Phong Cửu U không chớp mắt.

Nghe vậy, những người khác cũng dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn Phong Cửu U.

Phong Cửu U trong lòng có chút ấm áp, lại có chút bất lực.

"Nương, bà nội, con thực sự không sao, sẽ không lấy sức khoẻ của mình ra đùa đâu."

Phong Cửu U mỉm cười nói, sau khi đến thôn Thượng Thuỷ, Phong Cửu U đã thay đổi cách xưng hô, cũng không cảm thấy có gì khó xử, nàng đã chấp nhận trở về cùng họ, cũng tức là chấp nhận danh phận của mình.

Nàng vẫn sẽ gánh vác trách nhiệm mà mà mình cần phải gánh.

Còn việc nàng mang thai, thì không cần phải nói, người xưa rất coi trọng danh tiếng.

"U U, con có chuyện gì thì nhớ nói với nương nhé?"

Lâm Uyển Oánh nắm lấy tay Phong Cửu U, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay, trong mắt tràn đầy quan tâm.

"Nương, con sẽ nói mà."

Thấy thái độ kiên quyết của Phong Cửu U, Phong lão thái thái cũng không tiện khuyên thêm.

Chỉ có thể để những đứa trẻ trong nhà thỉnh thoảng đến trông chừng.

"Vậy được rồi, U U, có chuyện gì nhớ đừng giấu chúng ta, dù thế nào đi nữa, chúng ta đều là người một nhà."

Phong lão thái thái thở dài, nghiêm túc cảnh cáo Phong Cửu U, rồi cùng Phong gia và đại phu rời đi.

Sau khi Phong gia rời đi.

Phong Cửu U đóng cửa sân lại, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả.

Bên phía Phong gia, trên đường về nhà.

"Lý lang trung, từ mặt cháu gái ta, ngài có thể đoàn được cơ thể con bé có vấn đề gì không?"

Phong lão thái thái lấy vài chục văn tiền ra từ trong tay áo, đưa cho Lý lang trung, mới mở lời hỏi.

"Theo lão phu thấy, cháu gái của bà sắc mặt hồng hào, không giống như có vấn đề gì, xin hãy yên tâm.

Nếu thật sự lo lắng, thì mấy ngày nay gọi thêm người đến chăm sóc cô ấy. "

Lý lang trung lắc lắc ba mươi văn tiền trong tay, cười tươi nói.

Nhân phẩm của Phong gia không có gì để chê, người khác ngay cả một xu cũng không có, chứ đừng nói là ba mươi xu.

Sau khi Lý lang trung rời đi, lão thái thái nghiêm giọng nói với những người khác:

"Bên phía U U các người để ý thêm một chút, có thể giúp thì giúp, cũng đừng đi quá xa, điều quan trọng nhất là, đừng nghĩ tới việc can thiệp vào quyết định của con bé."

Lão thái thái là một người từng trải, sao có thể không nhìn ra Phong Cửu U vẫn chưa tiếp nhận bọn họ, thậm chí còn có chút bài xích.

BÀ không muốn đẩy Phong Cửu U ngày càng xa hơn, co một số việc phải dần dần thực hiện mới tốt.



Một vài ngày lại nữa trôi qua.

Phong Cửu U đứng ở trước viện tử, nhìn xa xăm về phía sau núi, trong mắt hơi loé lên.

Có chút thèm thịt rồi!

Không gian của cô là sau tận thế mới thức tỉnh.

Bởi vì thực lực yếu, không thu thập được nhiều vật tư.

Sau khi có thực lực, thịt đông lạnh đã thu thập được không còn ăn được, vì vậy hầu hết các vật chất trong không gian của cô đều là thực phẩm thiết yếu.

Không gian được chia thành hai phần, một bên dòng thời gian đứng yên, còn một bên là một đồng cỏ nhỏ, có thể trồng trọt thực vật và chăn nuôi động vật.

Ở kiếp trước Phong Cửu U đã ở cấp chín, nhưng sau khi xuyên đến thế giới này, cô đã tụt xuống cấp một, không mở được đồng cỏ nhỏ trong không gian.

Bây giờ sức mạnh dị năng của nàng đã hồi phục lại đến cấp ba, sức mạnh của cấp ba hoàn toàn đủ phá bỏ rào cản vào nông trại.

Bây giờ, nàng có thể chứ được động vật sống, tất nhiên con người vẫn không thể vào trong.

Ngày hôm sau, Phong Cửu U mang theo một chiếc giỏ trên lưng, đi về phía núi Cửu Khúc.

Thôn Thượng Thủy nằm sát bên cạnh núi Cửu Khúc, người ta đồn rằng, sâu trong núi Cửu Khúc có rất nhiều dã thú, ngay cả những thợ săn dày dặn kinh nghiệm cũng không dám vào trong.

Nhìn những ngọn núi san sát, Phong Cửu U ánh mắt sâu thẳm, nàng cảm bản thân có thể thử sức một chút.

*Cảm ơn các bạn đã lựa chọn đọc truyện, mong các bạn ủng hộ chúng tớ nhiều hơn nhé.