Sau Khi Dọn Sạch Hầu Phủ, Ôm Bụng Bầu Chạy Trốn Thiên Tai

Chương 13: Nguy hiểm

Chương 13 – Nguy hiểm

Về phần đứa bé trong bụng, Phong Cửu U hoàn toàn không lo lắng. Năng lực dị năng của nàng đã hồi phục đến cấp ba, đã có thể tạo lá chắn bảo vệ, dù có nhảy lên nhảy xuống cũng không vấn đề gì.

Phong Cửu U không muốn gây rắc rối, vì vậy nàng đám đông và đi lên núi từ một hướng khác.

Vì hướng này ít người đi, nên cỏ dại mọc nhiều và bụi cây rậm rạp.

Nhưng chúng không thành vấn đề đối với Phong Cửu U, sau một thời gian ngắn, nàng đã đến được giữa rừng.

"Đúng là may mắn, con thỏ rừng này cũng khá béo."

Phong Cửu U trực tiếp dùng dị năng khoá con thỏ lại, tiện tay nhặt một hòn đá dưới đất rồi ném về phía con thỏ.

Phong Cửu U nhặt con thỏ lên, dùng tay lắc đi lắc lại, cũng khá nặng đấy.

Sau khi đặt con thỏ vào không gian, nàng tiếp tục bước vào sâu hơn.

Trên đường đi, Phong Cửu U gặp phải rất nhiều động vật hoang dã, hầu hết là thỏ rừng và gà rừng.

Nàng đưa tất cả chúng vào nông trại trong không gian và nuôi chúng, đây đều là đồ ăn đấy.

Phong Cửu U bắt đầu thấy lạ, đã vào đến khu vực sâu trong núi Cửu Khúc rồi mà sao không thấy con thú lớn nào. Nàng còn định bắt một con hổ con làm thú cưỡi cho đứa bé trong bụng.

"Gràoooo huuú..."

Bất ngờ, một tiếng sói tru từ sâu trong núi Cửu Khúc vọng tới. Phong Cửu U vui mừng, thân hình nhanh chóng lướt qua, chỉ một lát đã biến mất trong bụi cây, tiến về phía sâu trong núi.

Khi gần đến nơi có tiếng động, Phong Cửu U che giấu khí tức của mình, rồi chậm rãi tiến lại gần. Khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra cách đó khoảng trăm mét.

Nàng lập tức nấp sau một gốc cây lớn, nín thở.

Một con hổ lớn dài khoảng ba mét, lông vàng vằn đen, đang dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào bầy sói đang vây quanh nó.

Phong Cửu U cũng nhận ra, không xa con hổ lớn ấy là một con hổ lông trắng, lông của nó đã nhuốm đầy máu.

Bụng nó phình ra, dường như có thứ gì đó đang chuyển động bên trong.

Ánh mắt Phong Cửu U nheo lại, hóa ra là một con hổ cái đang mang thai.

Dị năng của nàng mới hồi phục đến cấp ba, đối phó với vài con sói còn có thể, nhưng ở đây có đến gần ba mươi con.

Tuy nhiên, vì con hổ cái đang mang thai, Phong Cửu U quyết định thử cứu lấy hai con hổ.

Phong Cửu U dùng dị năng che đậy khí tức của mình, lợi dụng bụi cây che chắn, từng bước một đi về phía hổ trắng.

Càng đến gần, Phong Cửu U càng cẩn thận hơn, đồng thời cũng sẵn sàng chiến đấu.

Khi nàng lặng lẽ đi ngang qua bầy sói, con sói đầu đàn bỗng dừng lại, ngừng tấn công.

Nó quay đầu lại, cảnh giác nhìn xung quanh, đôi mắt xanh biếc dừng lại trên bụi cây bên cạnh một lúc, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Phong Cửu U thấy vậy, lập tức nín thở, bởi vì nàng biết lúc này không thể lơ là, cẩn thận không kinh động đến bày sói.

Nếu không hậu quả khó lường, không những không cứu được con hổ, mà bản thân nàng cũng không tránh được.

"Grừ grừ..."

Ngay khi sói đầu đàn định kiểm tra kỹ hơn, con hổ đực lông vàng vằn đen đã không chờ nổi nữa, phát động tấn công.

Nó biết rằng, thời gian càng kéo dài, cơ hội sống sót của chúng càng ít.

Phong Cửu U tranh thủ khi bầy sói vây quanh con hổ đực, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt con hổ cái.

Trực tiếp dùng dị năng khống chế nó, phớt lờ ánh mắt thù địch của hổ cái.

Phong Cửu U trực tiếp mở miệng nó ra, đổ lọ thuốc hồi phục vào đó.

Sau đó nàng khẽ thì thầm.

"Đây là thứ tốt, con non không nên ở trong bụng quá lâu, sau khi lấy lại thể lực, mày cần nahnh chóng sinh nó ra."

Có lẽ vì cùng ở vị trí làm mẹ, nên lời nói của Phong Cửu U trở nên vô cùng dịu dàng, dù không biết hổ cái có hiểu đưược lời của nàng hay không.