Chương 11 - Trong lòng nhẹ nhàng rung động
Tuy nhiên, trong lòng Phong Cửu U không hề bình tĩnh, nàng mơ hồ có một suy đoán.
"Không sao đâu, có lẽ nằm lâu quá, tỉnh dậy có chút choáng váng."
Phong Cửu U lơ đãng trả lời.
"Thật sự không sao chứ ạ?"
Phong Cẩm Hoà nhìn khuôn mặt có phần tái nhợt của nàng, nghi ngờ hỏi.
"Không sao đâu, con còn chưa ăn gì, mau đi về đi."
Phong Cửu U lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc trả lời Phong Cẩm Hoà.
"Vậy được rồi, cô cô, con về trước đây, người nếu có chuyện gì, phải nói với chúng con, đừng giấu nhé."
Phong Cẩm Hoà nửa tin nửa ngờ rời khỏi sân nhà của Phong Cửu U, sau khi suy nghĩ cẩn thận, vẫn cảm thấy không ổn lắm, phải nói chuyện này với bà nội mới được.
Phong Cửu U không biết về suy nghĩ của Phong Cẩm Hoà, sau khi Phong Cẩm Hoà rời đi, nàng nhanh chóng đóng cửa sân lại và quay trở lại trong nhà.
Cầm que thử thai trong tay, Phong Cửu U nhìn hai vạch đỏ rõ ràng, tâm trạng nàng có chút phức tạp.
Nghĩ lại phản ứng của bản thân trong thời gian gần đây.
Từ nửa tháng trước, nàng suốt ngày cảm thấy buồn ngủ, luôn có cảm giác dù có ngủ bao nhiêu cũng không đủ, cảm giác thèm ăn cũng nhiều hơn bình thường rất nhiều.
Nàng luôn nghĩ rằng, là do đã xa tận thế, không cần phải căng thẳng mỗi ngày, tâm trạng thoải mái hơn, nên có chút lười biếng.
Nghĩ kỹ lại thì “bà dì” đã chậm hơn nửa tháng rồi.
Chuyện này cũng không thể trách nàng được, trong tận thế, mùi máu là thứ hấp dẫn zombie nhất, vì vậy nàng đã uống thuốc bế kinh, mấy năm nay vẫn chưa bị lại.
Ai mà ngờ lại một phát ăn luôn.
Trong lòng Phong Cửu U không chỉ phức tạp, mà thực ra phần lớn vẫn là vui mừng.
Tay nàng vô thức chạm vào bụng mình, nơi một sinh mệnh gắn liền với huyết mạch của cô đang được nuôi dưỡng.
Khi ở một mình quá lâu, khó tránh khỏi mong muốn một điều gì quá xa vời.
Cũng giống như những người sống trong bóng tối lâu ngày, sẽ cần ánh sáng để soi sáng.
Khi biết rằng tận thế sẽ không kết thúc, để bảo toàn giống nòi của nhân loại, không biết Hạ Quốc, có sử dụng công nghệ tiên tiến nhất để đông lạnh một lượng lớn tϊиɧ ŧяùиɠ và trứng hay không.
Sau tận thế, nếu ai có thể sống sót, họ có thể đi tìm một mảnh đất thuần khiết, họ có thể tìm một vùng đất trong sạch, để nền văn minh của Trái Đất có thể tiếp tục tồn tại.
Phong Cửu U từng ước mơ rằng, nếu có thể sống sót đến tận thế, nàng sẽ đến căn cứ để xin thụ tinh nhân tạo.
Phong Cửu U dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng mình, ánh mắt bớt đi sự lạnh lùng, mà thêm chút dịu dàng.
Nàng không chờ được ngày tận thế kết thúc, nhưng ông trời đã biến ước mơ của nàng thành hiện thực theo một cách khác.
Có lẽ việc nàng đến với thế giới trong sách này, cũng là định mệnh đã được an bài.
Phong Cửu U rất vui vì có thể thực hiện được ước mơ của mình, nàng hoàn toàn không hề biết rằng, Phong gia đang hỗn loạn vì nàng.
"Cái gì? Cái thằng nhóc này, sao không nói sớm? Lỡ như cô cô của cháu có chuyện gì thì phải làm sao?"
Ăn sáng xong, Phong Cẩm Hoà do dự hồi lâu, rồi mới kể cho lão thái thái nghe chuyện của Phong Cửu U.
Lão thái thái vỗ bàn, vội vàng đứng dậy, vừa ra lệnh vừa bước ra ngoài.
“Nhà lão Nhị, mang theo đường đỏ mua ngày hôm qua, vào bếp lấy thêm mấy quả trứng.”
"Đại Lang, mau đi mời đại phu trong thôn tới chỗ cô cô của cháu."
"Nhị Lang, đi ra đồng gọi cha cháu về."
"Vâng."
Phong Cửu U mở cửa sân, nhìn thấy người nhà Phong gia đứng trước cửa, nàng ngẩn người.
Khi ánh mắt nàng nhìn thấy Phong Cẩm Hoà, nàng liền phần nào hiểu ra.
Trong l*иg ngực có một cảm giác kỳ lạ lan tràn, vừa xa lạ lại có chút quen thuộc.
"U U, con làm sao vậy?"
Lão thái thái nhìn Phong Cửu U một lượt từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi.
"Bà nội, cháu không sao, xin lỗi đã làm người lo lắng."
Nhìn thấy mọi người đều lo lắng, Phong Cửu U mỉm cười nói.
"Thật không? Nha đầu, nếu thấy không khỏe thì phải nói với bà, không được giấu giếm."