Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt đó giữa đêm tĩnh lặng làm chị thấy rùng mình.
Chị Trần không chịu bỏ cuộc, nhắm mắt lại một lần nữa, nhưng ngay lập tức, những âm thanh hỗn loạn lại ập tới.
Chị không dám ngủ nữa, sợ đến mức tè ra quần, vội vã mở cửa chạy ra ngoài.
Hôm sau, chị đóng cửa quán, tìm đến một thầy pháp cao tay, tốn cả mấy vạn để mua bùa trấn giữ.
Sau bao công sức, cuối cùng cũng có hiệu quả.
Chị mở cửa quán trở lại.
Nhưng tin đồn về quán có ma đã lan truyền khắp huyện, không ai dám đến nữa.
Chị Trần bực bội ném điện thoại sang một bên, bỗng nghe thấy tiếng nước ào ào vọng ra.
Hôm nay chỉ có một vị khách ở lại, chính là phòng 103.
Đó là một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp.
Nhưng chị nhớ rõ rằng cô gái đó đã rời đi ngay sau khi để đồ xuống.
Chị Trần lo mình nhớ nhầm, bèn mở camera giám sát lên xem lại.
Quả nhiên, cô gái đã rời đi cách đây mười mấy phút.
Chắc chắn là vòi nước bị hỏng.
Chị Trần vội mở ngăn kéo, lấy chìa khóa dự phòng để kiểm tra.
Vừa bước ra hành lang, đèn trên đầu bắt đầu nhấp nháy.
Lúc sáng lúc tối.
Tiếng điện nổ lách tách vang lên không ngừng.
Nếu không có sự kiện ma quái trước đây, có lẽ chị Trần chỉ nghĩ là điện yếu.
Nhưng lúc này, tim chị như muốn nhảy lên tận cổ, vội lấy dây chuyền hộ mệnh xuống cầm trong tay, giơ trước ngực.
Chị Trần lom khom như một tên trộm, lần theo tiếng nước, chính là phòng 103.
Tay chị cầm thẻ từ chạm vào ổ khóa, tiếng nước lập tức dừng lại.
Đèn nhấp nháy ở hành lang cũng trở lại bình thường.
Ánh sáng lạnh lẽo rọi xuống, bốn phía trở nên yên tĩnh.
Chị Trần thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như mình đã nghĩ quá nhiều.
Đã bỏ ra một số tiền lớn để mua bùa trấn, dù có ma quỷ cũng không dám quấy phá.
Chị quay người bước về phía quầy lễ tân.
Chưa đi được hai bước, tiếng nổ từ tivi vang lên ầm ầm bên tai chị, như tiếng sấm sét.
Tiếng động đó không phải từ một căn phòng, mà là từ tất cả các phòng, tivi đều tự bật, âm thanh mở hết cỡ.
Các chương trình đủ thể loại, âm thanh hỗn loạn trộn lẫn với nhau, như có hàng trăm cái miệng đang rì rầm bên tai chị.
Mặt chị Trần tái mét, hai chân run lẩy bẩy.
Chính chị là người dọn dẹp các phòng, chị chắc chắn rằng thẻ từ đã được rút ra, trong phòng không thể có điện.
Giờ đây chỉ còn một khả năng.
Có ma!