Chị hét lên, lao ra khỏi quán với tốc độ nhanh như chạy đua 100 mét, vừa chạy vừa chộp lấy điện thoại.
Đứng trên con đường nhộn nhịp đầy xe cộ, ánh mặt trời chiếu rọi làm da chị nóng rát, nhưng luồng khí lạnh từ trong lòng lại khiến chị cảm thấy rét buốt.
Chị run rẩy lục tìm số điện thoại, rồi bấm gọi.
Khi đầu dây bên kia bắt máy, chị khóc rống lên: “Thầy ơi! Mau đến… Có ma!
Đèn, tivi… dù không có điện nhưng vẫn bật sáng!”
Chị sợ đến mức nói năng lộn xộn.
...
Sau khi rời nhà nghỉ, Khương Nhất đi thẳng đến một tiệm đồ cổ.
Giờ đây, không có nhiều người tin vào huyền học, giấy vàng và chu sa bán ra đều là hàng kém chất lượng.
Nhưng tiệm đồ cổ này bán đồ cổ thật, họ còn giữ được chút tôn trọng, nên giấy vàng và chu sa ở đây đều là hàng tốt.
Chất lượng tốt, giá cũng cao.
Khi Khương Nhất ôm giấy vàng và chu sa bước ra khỏi tiệm, trên người cô chỉ còn lại hơn 90 đồng.
Nếu không kiếm được tiền, ngày mai sau khi trả tiền phòng, cô sẽ không còn gì để ăn.
Khương Nhất lững thững đi đến quảng trường nhỏ của huyện, vào nhà vệ sinh công cộng rửa sạch chiếc bút lông cũ kỹ của mình.
Lúc này, trời đang giữa trưa, mặt trời thiêu đốt mặt đất, không có lấy một làn gió.
Khương Nhất tìm được một bàn đá và ghế đá trong quảng trường, trải giấy ra, chuẩn bị bắt tay vào công việc.
Cô nhúng bút vào chu sa, rồi bắt đầu viết những nét bút vững chãi, mượt mà, tiếp tục vẽ những đường nét uyển chuyển.
Xa xa, có một ông lão đang nhìn Khương Nhất.
Ban đầu, khuôn mặt ông đầy sự kính trọng, trong lòng còn thầm nghĩ, bây giờ ít người trẻ biết dùng bút lông lắm.
Cô gái này trông rất chuyên nghiệp.
Càng nhìn, ông càng thấy tò mò, bèn tiến lại gần hơn.
Khi nhìn rõ thứ mà Khương Nhất đang vẽ, ông nhếch miệng, bắt đầu giáo huấn: “Cô gái trẻ, cháu vẽ cái này định đi lừa người ta à! Cháu còn trẻ mà…”
“Chậc… ông nói kiểu gì vậy? Lừa gì mà lừa? Đây là hàng thật giá thật đấy!” Đây là nghề chính của Khương Nhất, bị người ta nói vậy cô không khỏi phản ứng.
“Nếu cháu muốn lừa người, thì nên chọn đạo cụ tốt hơn. Nhìn xem, cháu viết thì nét chữ bị lem nhem, vẽ thì ra thứ xù xì chẳng ra làm sao.”
Ông lão vừa nói vừa tỏ vẻ chán ghét lẫn căm hận.
Người trẻ bây giờ không chịu cố gắng phấn đấu, chỉ toàn làm mấy trò gian lận!
Người trong nghề sẽ hiểu, kẻ ngoài nghề chỉ đứng nhìn. Ông lão này chẳng biết gì cả!
Mặc dù Khương Nhất nghĩ vậy, nhưng cô cũng không muốn cãi nhau với ông ta.
Nói nhiều vô ích, nếu không khéo ông ta lại khóc lóc, ăn vạ – đây là điều mà cô đã học từ bà cô tổ.