Hứa Minh Uyên bị tiếng chuông báo thức vang lên ở đầu giường đánh thức vào buổi chiều.
Cậu mơ màng cầm lấy điện thoại và nhìn thấy trên màn hình hiện lên tên người gọi là tổ trưởng Bối Sầm Yên.
“Alo.” Hứa Minh Uyên ngồi dậy và trả lời điện thoại.
“Cậu đang ngủ à?” Đầu dây bên kia, Bối Sầm Yên nghe thấy giọng ngái ngủ của cậu thì có chút bất ngờ.
Không đợi Hứa Minh Uyên trả lời, cô ấy tiếp tục nói: “Thôi, chuyện này không quan trọng. Tôi đã tìm được tài liệu về dị năng Cổ Lung rồi, kèm theo cả tài liệu về dị năng cộng sinh nữa. Còn về dị năng liên quan đến ký ức thì hiện tại vẫn chưa có manh mối.”
“Biết rồi, tôi sẽ xem ngay.” Hứa Minh Uyên đáp, rồi bất ngờ hỏi: “Tổ trưởng, cô tìm được tài liệu này ở đâu?”
Bối Sầm Yên trả lời: “Thiên Hành Sơn. Ngoài họ ra thì còn ai có thể sở hữu những tài liệu từ vài trăm năm, thậm chí là vài nghìn năm trước chứ.”
Cục Quản lý Thần Bí được thành lập 23 năm trước.
Năm đó, nhiều nơi trên cả nước xảy ra các thảm họa siêu lớn, khi cơ quan nhà nước không có biện pháp nào để giải quyết, nhiều dị năng giả mạnh mẽ đã xuất hiện và xử lý các nguy cơ. Khái niệm về "dị năng giả" từ đó chính thức được quốc gia công nhận, và trong cùng năm, Cục Quản lý Thần Bí được thành lập.
Về các tổ chức của dị năng giả khác, thời gian thành lập Cục Quản lý rất ngắn, hơn nữa dị năng giả vốn là một quần thể rất ít ỏi nên hầu như không có khái niệm về tổ chức.
Sau khi Cục Quản lý được thành lập, hầu hết các dị năng giả đều chọn gia nhập. Ngay cả những người không muốn gia nhập cũng ký kết các hiệp ước với quốc gia, đồng ý che giấu năng lực và sinh hoạt như người bình thường.
Tuy nhiên, trong số những dị năng giả mạnh mẽ đó, có một người là ngoại lệ. Anh ta không gia nhập Cục Quản lý và cũng không ký kết bất kỳ điều ước nào, vì anh ta thuộc về một tổ chức dị năng giả riêng biệt — Thiên Hành Sơn.
Thiên Hành Sơn là nơi thờ cúng tâm linh nổi tiếng nhất trong nước. Hầu hết mọi lời cầu nguyện chân thành ở đây đều được đáp lại. Khách du lịch bốn mùa không ngớt, khung cảnh xung quanh cũng tuyệt đẹp và hùng vĩ. Mặc dù khu vực từ sườn núi trở lên không mở cửa cho công chúng, nơi này vẫn được dân chúng bầu chọn là【 một trong tám nơi phải đến trong đời 】.
Khi quốc gia phát hiện ra trên Thiên Hành Sơn có tổ chức của dị năng giả, mọi điều kỳ diệu về nơi này đều được giải thích. Cục Quản lý từng cử người lên núi để tiếp xúc với người quản lý Thiên Hành Sơn, hy vọng có thể kết hợp tổ chức dị năng giả này vào Cục để tăng cường quản lý và hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Kết quả là, nghe nói các đại diện của Cục Quản lý đều không gặp được người đứng đầu Thiên Hành Sơn. Thay vào đó, họ được một tiểu đồng dẫn đi tham quan một vài khu vực không mở cửa cho công chúng.
Sau khi trở về, Cục Quản lý không còn đề nghị hợp nhất với Thiên Hành Sơn nữa.
Vì Thiên Hành Sơn, từ rất lâu trước đây... không rõ là triều đại nào, đã là một tổ chức có cơ cấu. Ngay cả các sắc lệnh của hoàng đế thời đó cũng được bảo tồn nguyên vẹn, khiến Cục Quản lý cảm thấy bản thân không khác gì là chi nhánh mới mở của họ.
Từ đó trở đi, Cục Quản lý giống như một đứa nhỏ, mỗi khi gặp vấn đề không hiểu liền đi hỏi Thiên Hành Sơn. Tất nhiên, người ở Thiên Hành Sơn rất tùy tính, không phải lúc nào cũng cung cấp đầy đủ thông tin cho bọn họ, đôi khi chỉ đưa một phần, còn lại để bọn họ tự tìm hiểu.
Hứa Minh Uyên cũng đã nghe ít nhiều về những việc này, cậu không nhịn được mà hỏi nguồn gốc xuất xứ vì cậu thấy thông tin mình nhận được quá toàn diện, hoàn toàn không giống với phong cách thông thường của Thiên Hành Sơn. Không chỉ có giới thiệu chi tiết về dị năng Cổ Lung và dị năng Cộng sinh, mà còn có tài liệu liên quan đến việc giải quyết các vụ án tương quan.
"Cậu đang tò mò vì sao thông tin lại đầy đủ như vậy đúng không? Thật ra tôi cũng rất tò mò, nhưng người ta vui vẻ cung cấp còn chỉnh lý lại kỹ càng như vậy, không nhận thì phí quá." Bối Sầm Yên nói, "Cùng lắm thì hôm nào tôi sẽ lên núi thắp hương và quyên nhiều tiền hơn một chút để trả ơn."
"Ừ." Hứa Minh Uyên đáp.
"Cậu tiếp tục điều tra đi, có tình huống gì thì báo cáo ngay cho tôi." Bối Sầm Yên nói.
Khi cô ấy vừa định cúp điện thoại, Hứa Minh Uyên lại nói: "Tổ trưởng, tôi nhớ rõ Shadow có thể kéo dài bóng dáng để gϊếŧ người đúng không?"
"Đúng vậy." Bối Sầm Yên trả lời, "Lúc đó tôi là người phụ trách hỏi nhân chứng, nhân chứng chỉ nói thấy nghi phạm duỗi ra một đống xúc tua từ trong bóng dáng rồi kéo một người khác vào."
Cô ấy hồi tưởng một lúc rồi nói thêm: "Tôi còn hỏi nhân chứng rất nhiều lần là có thấy mặt nghi phạm không, nhân chứng tỏ vẻ kinh hãi trả lời là không thấy gì cả, không nhìn thấy mặt, chỉ biết có người ở đó. Tôi đoán có lẽ nhân chứng vì quá hoảng sợ nên não bộ tự động che chắn việc nhớ lại gương mặt của nghi phạm."
"Không, nghi phạm chính là một cái bóng, đó là một trong những năng lực của người đó." Hứa Minh Uyên bình thản nói, "Tổ trưởng, đêm qua tôi đã thấy Shadow."
"Cậu nghiêm túc?" Nghe động tĩnh, có vẻ Bối Sầm Yên đã đứng bật dậy vì kích động.
"Ừ." Hứa Minh Uyên hồi tưởng lại những việc xảy ra trên đỉnh núi, chắc chắn nói: "Đêm qua tôi đã đấu với nghi phạm trên đỉnh núi, thậm chí đã làm nghi phạm bị thương."
Bối Sầm Yên hỏi: "Có cách nào tìm được nghi phạm không?"
"Có." Hứa Minh Uyên đáp, "Mấy ngày nữa hẳn là mọi chuyện sẽ kết thúc."
Ở đầu bên kia, Bối Sầm Yên trầm ngâm một lát, dùng thái độ nghiêm túc nói: “Cẩn thận một chút, nếu cần thiết thì bảo nhân cách ban đêm của cậu cứ buông tay mà đánh.”
Làm nhân cách đêm tối buông tay mà đánh thì chính là không màng đến tổn thất và hậu quả, gọi tắt là đồng quy vu tận.
Nhân cách ban ngày biết Bối Sầm Yên không phải nói đùa, sau khi cân nhắc một phen, cậu đáp: “Tôi đã biết.”
Nói xong, cậu chủ động cúp điện thoại.
Thực ra Shadow rất dễ tìm.
Nghi phạm có thể gϊếŧ người ở khắp nơi trên cả nước chắc chắn không phải là người bản địa của trấn Cổ Phương, mà những người từ bên ngoài đến, trừ đoàn phim ra thì không có ai khác.
Mặc dù không thể loại trừ khả năng đối phương lén lút đến đây và ẩn nấp ở một nơi nào đó trong thị trấn, nhưng Hứa Minh Uyên càng tin rằng việc cần thiết phải đến đây để quay phim, bao gồm cả việc không thể mang theo trợ lý, thực ra đều là để yểm trợ cho ai đó hoặc một số sự việc nào đó.
Tối qua không có mặt ở hiện trường quay phim, bả vai bị thương….
Phạm vi đã thật sự bị thu hẹp, nhỏ đến mức chỉ cần hỏi Hầu Niết Sinh là có thể ngay lập tức biết được câu trả lời.
Hứa Minh Uyên đứng dậy thay quần áo, nghĩ đến Hầu Niết Sinh liền nhớ đến việc anh đã khiến cậu ngủ say.
Dù đối phương có dị năng thì cũng nên bị Cảnh Hoàn phong tỏa rồi mới đúng.
Kệ đi, nhân cách ban ngày thầm nghĩ, nhân cách ban đêm biết nên đối phó với Hầu Niết Sinh như thế nào, chờ đến tối rồi hỏi sau.
Trong chớp mắt, cậu đã hất Hầu Niết Sinh ra sau đầu, nghiêm túc lật xem các loại tài liệu.
Tài liệu của Thiên Hành Sơn ghi lại rằng, người sở hữu dị năng Cộng Sinh và dị năng Cổ Lung đều có thể thông qua việc đối diện với người chết để chuyển linh hồn và dị năng của đối phương vào trong cơ thể của chính mình. Khi đôi mắt hoàn toàn biến thành màu xanh lục tức là đã đạt đến mức giới hạn cao nhất, không thể tiếp tục hấp thu thêm.
Điểm khác biệt giữa hai loại dị năng này là dị năng Cộng Sinh không thể đuổi linh hồn ngoại lai ra ngoài cơ thể cũng như không thể tiêu trừ chúng. Những linh hồn này sẽ cùng tồn tại trong cơ thể của người sử dụng cho đến khi cơ thể đó chết đi. Theo ghi chép, số lượng linh hồn cộng sinh tối đa có thể lên tới 24 linh hồn.
Ngược lại, dị năng Cổ Lung lại có thể tiêu trừ linh hồn ngoại lai trong cơ thể, và linh hồn tồn tại cuối cùng có thể sở hữu tất cả những năng lực từng được hấp thụ trước đó.
Tài liệu còn giải thích về tình huống không thể phát triển của cơ thể Tiết Mặc.
Cả hai loại dị năng này đều yêu cầu cơ thể phải có linh hồn cung cấp chất dinh dưỡng. Do đó, theo ghi chép, những người sở hữu dị năng này thường bắt đầu sử dụng khi đã trưởng thành, thậm chí có thể tự chủ trong việc lựa chọn hấp thu hoặc không hấp thu.
Tuy nhiên, Tiết Mặc ban đầu chỉ mới 4 tuổi đã sử dụng dị năng. Linh hồn của Tiết Thành đã chiếm dụng một phần chất dinh dưỡng trong cơ thể của Tiết Mặc, và sau đó, Tiết Mặc tiếp tục hấp thu linh hồn của rất nhiều đứa trẻ nên phải cung cấp toàn bộ chất dinh dưỡng cho những đứa trẻ trong cơ thể mình. Vì vậy, sau 20 năm trôi qua, cơ thể Tiết Mặc vẫn chỉ có tám tuổi.
Hứa Minh Uyên hồi tưởng lại âm thanh của rất nhiều đứa trẻ trong cơ thể Tiết Mặc, phần lớn còn rất non nớt, chỉ khoảng tám, chín tuổi, hoàn toàn không có lớn lên. Âm thanh của Lý Hàm thì rõ ràng hơn rất nhiều, còn âm thanh của Tiết Đình thì nghe như đã hoàn toàn trưởng thành.
Quả thực không thẹn với danh hiệu Cổ Lung, cậu nghĩ, ngay cả chất dinh dưỡng do cơ thể cung cấp cũng cần phải dựa vào sự tranh đoạt mới có thể đạt được.
Tài liệu còn ghi lại về một dị năng giả Cổ Lung cách đây khoảng một nghìn năm.
Đối phương từng sử dụng dị năng Cổ Lung để cướp lấy dị năng hệ phong và hệ thổ. Sau khi đoạt được dị năng hệ thổ, đối phương đã bị quốc sư và thần sử đương triều phát hiện, cuối cùng bị bắt giữ ở vùng núi non gần bộ tộc hệ thổ cách đó không xa.
Căn cứ vào các nghiên cứu trước đó, xác định rằng dị năng Cổ Lung cần phải thông qua hiến tế từ bên ngoài để đạt được chất dinh dưỡng. Khi năng lượng đạt tới mức bão hòa, quá trình sàng chọn Cổ Vương sẽ chính thức bắt đầu.
Thời gian sàng chọn kéo dài khoảng ba ngày, trong thời gian này, những linh hồn thua cuộc sẽ bị cắn nuốt hoàn toàn, trở thành chất dinh dưỡng cho cơ thể, cho đến khi chỉ còn lại một linh hồn cuối cùng.
“Quốc sư...” Hứa Minh Uyên nhẹ giọng nói.
Cậu bất chợt nhớ tới những mảnh nhỏ ký ức tự dưng xuất hiện kia. Đôi mắt màu xanh lục, bộ tộc Đại Địa, rồng đất, và cả giọng nam lạnh lẽo, dường như tất cả đều liên quan đến câu chuyện này.
Thực sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên sao, cậu tự hỏi.
Tuy nhiên, trước khi Hứa Minh Uyên kịp suy nghĩ kỹ càng, trang tiếp theo của tài liệu ghi lại một sự kiện còn đáng sợ hơn nữa.
Vị dị năng giả Cổ Lung kia đã bị gϊếŧ trong quá trình sàng chọn dị năng hệ phong.
Sau đó, dị năng giả hệ phong tiếp tục đoạt lấy người sở hữu dị năng hệ thổ, cuối cùng lại rơi vào kết cục của dị năng giả Cổ Lung, bị dị năng giả hệ thổ phản sát.
Điều kiện để phản sát rất đơn giản, đó là trong lúc nội đấu cắn nuốt dị năng giả cùng loại hình để làm chất dinh dưỡng.
Chất dinh dưỡng cung cấp cho Cổ Lung rất đặc biệt, nó sẽ chủ động chuyển hóa và cung cấp cho linh hồn cùng gốc rễ trong cơ thể.
Nói một cách dễ hiểu thì, dị năng giả Cổ Lung cách đây một ngàn năm đã ăn dị năng giả hệ phong trong lúc nội đấu, chất dinh dưỡng đã tự chủ thay đổi và cung cấp cho dị năng giả hệ phong khác, dẫn đến việc tự thân không thể chống lại và bị người từ ngoài đến phản sát.
Hứa Minh Uyên đọc xong liền hiểu ra tại sao Shadow lại xuất hiện ở nơi này.
Theo một nghĩa nào đó, dị năng của Shadow và Tiết Đình đều thuộc về dạng bóng dáng, chỉ là năng lực cụ thể khác nhau mà thôi.
Nếu trong lúc nội đấu, Tiết Đình nuốt Shadow vào, chất dinh dưỡng mà shadow chuyển hóa sẽ hoàn toàn cung cấp cho Tiết Đình, và cô ta chắc chắn sẽ trở thành người thắng cuộc.
Nhưng Shadow lại tự xưng là chính nghĩa, chuyên trừng trị kẻ ác. Liệu người đó có thật sự cam lòng để một dị năng giả khác cắn nuốt hay không?
Có thể.
Hứa Minh Uyên nhớ lại những gì Lý Hàm đã nói về việc thầy trừ tà sờ soạng đầu của Nhậm Hữu Dân, khiến Nhậm Hữu Dân trở nên điên cuồng, từ đó dẫn đến việc thiếu hụt một phần lớn ký ức. Chỉ có dị năng hình tinh thần mới có thể làm được loại chuyện này.
Còn có một người khác đứng sau để thúc đẩy Tiết Đình và Shadow, đó chính là dị năng giả có thể thao túng ký ức, dị năng giả hình tinh thần. Mục đích của sự thức đẩy này chính là hy sinh Shadow để đạt được một dị năng mạnh mẽ hơn nữa.
Nghĩ đến điều này, Hứa Minh Uyên nhanh chóng ra khỏi cửa và xuống tầng, cậu cần phải dùng tốc độ nhanh nhất để tìm ra Shadow đang ẩn náu trong đoàn phim.
Một khi Shadow bị Tiết Đình nuốt chửng, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Ngoài ra, trong lúc đi về phía đoàn phim, cậu cũng mở ra tài liệu tin đồn mà Hầu Niết Sinh gửi đến, quả thực là có liên quan đến Tiết Văn.
Cha mẹ Tiết Văn đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ cách đây mười năm, để lại cậu ta một mình gian nan kế thừa công ty. Trong suốt thời gian đó, bạn tốt luôn ở bên cạnh cậu ta, mối tình đầu cũng tìm mọi cách giúp đỡ. Do đó, khi mối tình đầu muốn vào giới giải trí phát triển, Tiết Văn đã mạnh mẽ duy trì, gần như đưa toàn bộ tiền của mình cho đối phương.
Tuy nhiên, khi đối phương vào giới giải trí đã bị diễn viên nổi tiếng Tạ Dực Xuyên mê hoặc tâm trí, Tiết Văn cũng vì thế mà đắc tội rất nhiều người. Cuối cùng, mối tình đầu chạy theo người khác, công ty cũng tuyên bố phá sản, có thể nói là mất cả người lẫn của.
Trong tài liệu còn liệt kê ra rất nhiều chứng cứ chi tiết đủ để cho minh tinh kia thân bại danh liệt. Đáng tiếc, trước khi tin tức bị công bố, đối phương đã nghe tiếng và tiêu tốn rất nhiều tiền để mua đứt những chứng cứ đó.
Paparazzi trộm lưu trữ một phần bởi vì Tạ Dực Xuyên có danh tiếng rất kém trong giới paparazzi, lưu trữ lại coi như để tự bảo vệ bản thân sau này.
Công ty phá sản cùng bạn gái bỏ đi đã khiến Tiết Văn chịu đả kích lớn. Cuối cùng, cậu ta quyết định rời khỏi thành phố lớn để trở về quê quán. Tất cả điều trên đã giải thích cho sự chán ghét của cậu ta đối với minh tinh, tựa hồ hết thảy đều hợp tình hợp lý.
Nhưng Hứa Minh Uyên vẫn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, vì vậy đã gửi tin nhắn cho Bối Sầm Yên, nhờ cô ấy tiếp tục điều tra về Tiết Văn.
Nếu tài liệu ghi lại không sai, nội đấu của Cổ Lung sẽ kết thúc trong vòng ba ngày, và trong khoảng thời gian này, Shadow chắc chắn sẽ gặp Tiết Đình trong đoàn phim.
Hứa Minh Uyên nghĩ đến việc tìm Hầu Niết Sinh, sau đó hỏi anh có ai không có mặt tại hiện trường quay chụp tối qua.