Những Cách Sử Dụng Ảnh Đế

Quyển 1 - Chương 28: Bóng tối 28

Bên kia, Giang Nguyên cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói với Hầu Niết Sinh: “Ảnh đế Hầu, Hứa Minh Uyên không phải là người tốt như anh nghĩ đâu.”

Nói xong, cậu ta hít sâu một hơi và kể lại toàn bộ sự việc từ lúc gặp Hứa Minh Uyên trên chuyến bay, tất nhiên là phải thêm mắm dặm muối đến mặn chát.

Dưới lời kể của Giang Nguyên, Hứa Minh Uyên trở thành kẻ tự cao tự đại, hẹp hòi, tính toán chi li từng chút một, ưu điểm duy nhất chính là ngoại hình.

Cuối cùng, Giang Nguyên nhìn Hầu Niết Sinh với ánh mắt lo lắng, thấp thỏm nói: “Anh đang bị cậu ta lừa đấy. Lúc này vẫn còn có cơ hội sửa sai, anh nên chia tay đi.”

“Chia tay?” Hầu Niết Sinh lặp lại.

Ngữ khí của anh như thể vừa nghe được một chuyện cười lớn.

“Đúng vậy.” Giang Nguyên gật đầu.

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Nếu cậu tìm tôi chỉ vì chuyện vớ vẩn này thì tôi về nghỉ ngơi trước đây.” Hầu Niết Sinh nói rồi xoay người định rời đi.

Thấy Hầu Niết Sinh một mực phủ nhận, Giang Nguyên hoàn toàn tin chắc hai người bọn họ là một cặp.

Nhìn bóng lưng của Hầu Niết Sinh, Giang Nguyên vô cùng tức giận, nghĩ thầm: Cái đồ mặt liệt Hứa Minh Uyên đó rốt cuộc đã cho ảnh đế Hầu uống bùa mê thuốc lú gì chứ!

Cậu ta tức đến mức toàn thân run rẩy, tay siết chặt lại, móng tay in sâu vào lòng bàn tay khắc ra hình trăng lưỡi liềm.

Không được, nhất định không thể để ảnh đế cứ sa đọa như vậy được.

Giang Nguyên cắn môi, phảng phất đã đưa ra một quyết định nghiêm túc, trong mắt dâng lên hơi nước, quyết tâm nói lớn về phía Hầu Niết Sinh: “Em đã thấy rồi!”

Hầu Niết Sinh ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn. Giang Nguyên nước mắt lưng tròng nói: “Hôm qua em thấy hai người hôn nhau, anh không thể sa đọa với cậu ta như thế được. Nếu anh cứ tiếp tục, em sẽ… em sẽ…”

Hầu Niết Sinh không cần đoán cũng biết Giang Nguyên định làm gì, anh lạnh lùng cắt ngang: “Cậu cứ thử nói với người khác xem thử có ai tin cậu không.”

Giang Nguyên nức nở vài tiếng, cậu ta biết nếu mình nói ra thì sẽ chẳng ai tin.

Hầu Niết Sinh đã xuất đạo hơn mười năm, từng nhiều lần bị đồn thổi tai tiếng và bị người ta thêu dệt bịa đặt. Thậm chí không ít lần anh còn bị lợi dụng để xào nhiệt độ, nhưng mỗi lần đều kịp thời lên tiếng làm rõ và đưa ra bằng chứng. Có khoảng thời gian anh còn công khai đối đầu với những tay paparazzi vô đạo đức.

Chính vì thế, bây giờ không ai tin bất kỳ tai tiếng nào về Hầu Niết Sinh nữa, thậm chí fan còn đùa rằng anh tự tay cắt đứt mọi đường tình duyên của chính mình.

Nhưng cậu ta thật sự không thể trơ mắt nhìn để ảnh đế cứ sa đọa như vậy được.

Giang Nguyên bất lực gào lên: “Em có ảnh chụp! Nếu anh không chia tay, em sẽ công khai ảnh lên m...”

“Thời buổi ngày nay ngay cả video còn có thể làm giả huống chi là ảnh chụp. Có một số chuyện không nên quá chắc chắn, càng không nên tự cho là đúng.” Hầu Niết Sinh nói rồi tiếp tục bước đi, trước khi rời đi còn bổ sung thêm: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì đang sống trong xã hội hiện đại.”

Giang Nguyên không hiểu ý sâu xa trong lời nói của Hầu Niết Sinh. Cậu ta chỉ biết rằng đại ảnh đế đã bị Hứa Minh Uyên – một bình hoa vô dụng – mê hoặc, đến cả lời đe dọa cũng không khiến anh sợ hãi.

Giang Nguyên thất thần trở về khu nhà nghỉ, trên đường Uông Vũ Hàng gọi cậu ta vài tiếng mới khiến cậu ta bừng tỉnh. Ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, khàn giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Uông Vũ Hàng nhìn thấy Giang Nguyên khóc đến mức mặt sưng vù, thất hồn lạc phách như vừa trải qua cú sốc bị mối tình đầu mười mấy năm đòi chia tay. Anh ta nhẹ nhàng xoa đầu Giang Nguyên, dịu dàng hỏi: "Sao lại khóc? Có ai bắt nạt em à?"

Giang Nguyên uất ức đến mức muốn kể hết mọi chuyện vừa xảy ra, nhưng lại không hiểu vì sao lại nhịn xuống, hỏi ngược lại: "Nếu hai người rõ ràng không hợp nhau mà đột nhiên lại ở bên nhau, anh sẽ khuyên họ chia tay như thế nào?"

Uông Vũ Hàng: "??"

Không phải chứ, cậu ta bị chia tay thật à?

Nghĩ lại sai lầm lớn mình đã mắc phải sau khi uống rượu, Uông Vũ Hàng không thể bỏ mặc Giang Nguyên. Anh ta thở dài trong lòng rồi nói: "Chuyện tình cảm không thể kiểm soát được. Có thể trong mắt em và người khác họ không hợp nhau, nhưng với hai người trong cuộc, họ lại thấy mình hợp. Trước khi họ không còn yêu nhau thì họ vẫn là một cặp thích hợp."

"Hu hu hu!" Giang Nguyên khóc còn to tiếng hơn, nước mắt đã dừng lại tiếp tục tuôn rơi.

Uông Vũ Hàng: "......."

Chẳng lẽ mình vừa chạm vào nỗi đau của cậu ta?

"Khi nào họ mới hết yêu nhau?" Giang Nguyên nức nở, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn về phía Uông Vũ Hàng.

Ánh mắt đó như muốn một câu từ trả lời chắc chắn Uông Vũ Hàng, nhưng Uông Vũ Hàng biết rõ chuyện không bao giờ có câu trả lời chắc chắn cho chuyện tình cảm, chỉ có thể xấu hổ trả lời: "Chuyện này thì anh không biết, anh đâu phải Nguyệt Lão, đúng chứ?"

Thấy Giang Nguyên sắp khóc tiếp, Uông Vũ Hàng vội đẩy Giang Nguyên về phía khu nhà nghỉ, lảng tránh nói: "Chuyện tình cảm ấy mà, lo lắng cũng vô ích. Hôm nay ở nhà nghỉ có người nấu ăn, thơm lắm, em mau đến ăn chút gì đi."

Không đợi Giang Nguyên có cơ hội phản bác, anh ta tiếp tục an ủi: "Ăn gì đó trước rồi hãy nói, đâu thể để bụng đói mà nghĩ cách, đúng không?"

Uông Vũ Hàng vừa an ủi vừa tiễn Giang Nguyên đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, Uông Vũ Hàng lắc đầu, mệt mỏi giơ tay xoa trán: "Đều là chuyện gì vậy chứ."

"Đang lo lắng gì thế?" Tưởng Hân Văn cầm ly trà gừng đi tới, nhấp một ngụm rồi tiện thể đứng bên cạnh Uông Vũ Hàng, trên gương mặt lộ vẻ tò mò: "Không ngại chia sẻ với tôi một chút chứ?"

"Cũng không có gì to tát." Uông Vũ Hàng và Tưởng Hân Văn từng làm việc chung trước đây, mối quan hệ giữa họ luôn rất tốt, anh ta thuận miệng nói: "Chỉ là cảm thấy mọi thứ ở đây không hợp với mình thôi."

"Thật là trùng hợp." Tưởng Hân Văn nói, "Tôi cũng vừa đến đây đã cảm thấy mọi thứ không suôn sẻ."

Cô ấy nói rồi hạ giọng bát quái: "Cậu với cậu nhóc kia là sao thế? Làm gì mà khiến cậu ta khóc lóc trở về vậy?"

"Coi trọng cậu ta hả?" Cô ấy trêu chọc.

"Không có đâu." Uông Vũ Hàng ngay lập tức phủ nhận. Thấy Tưởng Hân Văn rõ ràng không tin, anh ta bổ sung: "Cũng không tính là coi trọng, chỉ là thấy cậu ấy có tiềm năng, muốn chỉ bảo một vài mà thôi."

"Sau đó thì sao?" Tưởng Hân Văn hỏi tiếp.

"Làm gì có sau đó." Uông Vũ Hàng không ngốc, dù quan hệ tốt đến mấy cũng không thể kể hết mọi chuyện. Nghĩ về bộ dạng của Giang Nguyên lúc nãy, anh ta đoán: "Có lẽ cậu ấy đã có người mình thích nên không để ý đến tôi."

"Ngay cả idol đỉnh lưu mà cũng chướng mắt sao?" Tưởng Hân Văn cười đùa, rồi nhìn về phía ngọn núi lớn, trêu ghẹo: "Nhìn tình hình vừa rồi, tôi còn tưởng cậu là tra nam, lừa cậu nhóc qua đêm nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm, làm cậu ấy đau lòng quá mức nên mới khóc lóc như vậy."

Tim Uông Vũ Hàng giật thót, nhưng mặt không đỏ, tim không đập nhanh, vội vàng phủ nhận: "Không thể nào có chuyện đó đâu."

"Nhưng mà... Cô cảm thấy thế nào về mấy tên tra nam?" Uông Vũ Hàng thăm dò hỏi.

"Lúc tôi sắp thành niên, tôi đã từng phát triển theo hướng thần tượng một thời gian, chỉ là mãi vẫn chưa có danh tiếng gì, sau đó mới chuyển sang làm diễn viên." Tưởng Hân Văn kể, "Khi đó trong đội có một chị rất tốt tính, chúng tôi đã hẹn nhau sẽ cùng làm diễn viên, sau đó tiếp tục làm bạn thân."

Uông Vũ Hàng đoán: "Cô ấy giải nghệ?"

Tưởng Hân Văn tiếp tục kể: “Không, sau khi nhóm của bọn tôi giải tán, chị ấy bị một gã đàn ông tồi tệ lừa kết hôn. Sau khi kết hôn, chị ấy liên tục bị bạo hành gia đình, có những lần nghiêm trọng đến mức suýt mất mạng trong bệnh viện. Mỗi lần như vậy, gã đàn ông kia đều quỳ gối trước mặt cha mẹ của chị ấy, khóc lóc, tự tát vào mặt mình, nói rằng anh ta sai rồi, hứa hẹn lần sau sẽ sửa đổi.”

Uông Vũ Hàng nhận ra nỗi buồn trong giọng nói của Tưởng Hân Văn, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng anh ta không sửa đổi, đúng không?”

“Ừ.” Tưởng Hân Văn như chìm vào đoạn ký ức đau buồn kia, thần sắc trở nên cô đơn, giọng nói đượm buồn, “Cha mẹ của chị ấy thấy gã đàn ông kia khóc quá chân thành, thêm vào việc chị ấy và anh ta còn có một đứa con nên mỗi lần họ đều tha thứ cho anh ta và khuyên chị ấy nhẫn nhịn, sống tiếp cùng anh ta.”

“Cuối cùng, sau một lần bị bạo hành, chị ấy không chịu nổi nữa. Chị ấy gọi điện cho tôi, khóc lóc nói rằng chị ấy rất hối hận, rất căm hận. Và sau đó, chị ấy đã nhảy từ tầng thượng xuống.”

“Vậy nên cậu hỏi tôi nghĩ gì về những gã đàn ông tồi tệ.” Tưởng Hân Văn tiếp tục nhìn về phía dãy núi, dưới ánh mặt trời, những ngọn núi hiện ra vẻ hùng vĩ, cây cối xanh tươi rực rỡ, như một tấm áo giáp phủ đầy sự sống và sức mạnh cho ngọn núi.

Nhưng khung cảnh đó dừng ở trong mắt Tưởng Hân Văn lại là bóng tối vô tận, bất luận là ánh sáng mặt trời hay sức sống cũng không thể xua tan. Cô ấy nói: “Giống như những kẻ đàn ông tồi tệ ngược đãi phụ nữ, tôi sẽ hành hạ bọn họ đến chết. Những kẻ bẩn thỉu đó đáng phải chết, chết trong bóng tối vô cùng vô tận, vĩnh sinh vĩnh thế không bị người đời phát hiện.”

Lời nói nhẹ nhàng như gió, nhưng khi chúng bay vào tai Uông Vũ Hàng lại mang theo cảm giác u ám của một cơn ác mộng không thể tan biến.

Uông Vũ Hàng rùng mình, da gà nổi lên khắp người.

Trong khoảnh khắc đó, Tưởng Hân Văn mang đến cho anh ta một cảm giác hoàn toàn khác, như thể cô ấy thật sự có thể gϊếŧ chết anh ta. Ánh mặt trời chiếu vào người anh lúc này lạnh lẽo đến tận xương tủy, khiến anh ta mơ hồ tưởng rằng mình đang nằm trong bóng tối lạnh lẽo vô biên.

“Cô... đang đùa phải không?” Uông Vũ Hàng cười gượng hỏi, nhưng trong lòng anh ta có một trực giác kỳ lạ mách bảo rằng, Tưởng Hân Văn không hề nói đùa.

“Nghĩ cũng biết là không có khả năng.” Tưởng Hân Văn uống một ngụm trà gừng, đáy mắt dần dần dịu đi, rồi cười nói đầy trêu ghẹo: “Đều lớn như thế này rồi, sao cậu còn tin những lời nói không thực tế như vậy chứ.”

Cô ấy nhìn đồng hồ, nói: “Vẫn còn sớm, tôi về nghỉ ngơi chút đây.”

Cô ấy vẫy tay chào Uông Vũ Hàng, xoay người rời đi trong ánh mắt rối rắm của anh ta.

Về đến phòng mình, Tưởng Hân Văn cởϊ áσ khoác ra. Cô ấy vỗ nhẹ lên vùng xương quai xanh bên trái, nơi làn da trắng mịn đột nhiên trở nên xám xịt. Một lát sau, vết xám mờ dần, để lộ ra một vết thương dao sâu, máu vẫn đang chảy đầm đìa.

Cô ấy chạm vào miệng vết thương, cơn đau khiến cô ấy nhíu mày, nhưng đáy mắt lại hiện lên sự bối rối. Cô ấy lẩm bẩm với chính mình: “Tại sao mình lại không có chút ấn tượng nào về vết thương này nhỉ?”