Hầu Niết Sinh đỡ lấy Hứa Minh Uyên, nhẹ giọng nói: “Cổ Lung đấu đá cần rất nhiều thời gian, trước đó Tiết Đình sẽ tìm một nơi an toàn để trốn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ngay bây giờ.”
Nghe những lời này trong lúc mơ màng, Hứa Minh Uyên hoàn toàn thả lỏng cơ thể đang căng chặt. Hầu Niết Sinh nhẹ nhàng ôm cậu đặt lên giường, đắp chăn, rồi dịu dàng nói: “Yên tâm ngủ đi.”
Sau đó, Hầu Niết Sinh khẽ đóng cửa lại. Vừa đúng lúc đó, điện thoại của anh reo lên. Mở điện thoại ra, một giọng già nua vang lên từ đầu dây bên kia: “Phủ quân, Cục Quản lý Thần bí vừa gửi điện báo yêu cầu thông tin về dị năng Cổ Lung, ngài có muốn cung cấp cho họ không?”
“Cứ gửi đi, tiện thể gửi luôn tài liệu về cộng sinh cho họ.” Hầu Niết Sinh vừa xuống tầng vừa trả lời. “Lần sau nếu vẫn là cùng một người tới hỏi thì không cần thông qua tôi nữa, cứ trực tiếp đưa cho họ là được.”
Người ở đầu dây bên kia đồng ý ngay, dường như nhận ra điều gì, cẩn thận hỏi: “Ngài... đã gặp người đó rồi sao?”
“Ừ.” Hầu Niết Sinh đáp.
Anh đi xuống dưới tầng, ngước nhìn về phía núi lớn tráng lệ xa xa, ánh mắt sắc bén bỏ qua cái nóng rực của mặt trời, thậm chí như thể đang hấp thụ nhiệt lượng từ ánh dương, khiến đôi mắt trở nên lấp lánh ánh vàng kim. Hầu Niết Sinh lặng lẽ nhìn chằm chằm về một điểm nào đó trên núi.
Người ở đầu dây bên kia dường như rất kích động, sau một lúc bình tĩnh lại, ông ấy kích động hỏi: “Vậy ngài định...”
"Giữ nguyên kế hoạch." Hầu Niết Sinh thu lại ánh nhìn, cắt ngang lời của đối phương. "Đây là trừng phạt của em ấy dành cho tôi. Lần này tôi chỉ là người đứng ngoài quan sát, có thể can dự vào đã là cực hạn."
Lời nói bình thản nhưng chất chứa nỗi cô độc kéo dài qua hàng ngàn năm, không thể xóa bỏ, không thể diễn tả, chỉ có thể trằn trọc một mình trong đó.
Người ở đầu dây bên kia cũng trầm mặc, cảm xúc kích động theo đó mà biến mất. Đang định kết thúc cuộc gọi thì Hầu Niết Sinh lại nói: "Sau vài giờ nữa hẵng gửi tài liệu cho bọn họ, em ấy cần nghỉ ngơi một chút."
"Còn nữa, hãy bắt đầu sửa sang lại tư liệu về dị năng ‘Cung điện ký ức’ và ‘Bóng tối ghen ghét’ đi."
"... Vâng."
Hầu Niết Sinh chủ động ngắt cuộc gọi, rồi quay trở lại địa điểm quay phim. Lúc này, đạo diễn Phùng và mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, Giang Nguyên cũng đang đẩy xe lăn trước máy quay và chờ đợi. Ánh mắt Giang Nguyên nhìn Hầu Niết Sinh có chút kích động, muốn nói lại thôi như đang dè chừng gì đó.
Hầu Niết Sinh vốn là một người vô cùng lạnh lùng, ngoài chuyện liên quan đến Hứa Minh Uyên, anh chẳng bận tâm đến điều gì khác. Tuy nhiên, sống giữa đám đông nhiều năm, anh đã học cách giấu đi sự thờ ơ của mình. Hơn mười năm kể từ khi vào nghề, hầu như ai cũng nghĩ anh là một người rộng lượng, hiền hòa, và vẫn giữ được nét vui vẻ, phóng khoáng của tuổi trẻ.
Làm như không nhận ra ánh mắt dò xét của Giang Nguyên, Hầu Niết Sinh chỉnh lại quần áo vài lần sau khi ngồi xuống xe lăn. Trong suốt quá trình đó, Giang Nguyên vẫn luôn đứng phía sau nhìn anh chằm chằm, ánh mắt dõi theo từng cử động của anh.
Vài phút sau, Tưởng Hân Văn khoan thai đến muộn. Thấy cô ấy đến, đạo diễn Phùng liền hỏi: "Cô làm gì mà đến trễ thế, lại còn khoác áo như vậy là sao?"
Tưởng Hân Văn hắt hơi hai cái, nói: "Tối hôm qua không ngủ đủ nên bị cảm lạnh, cho nên tôi mới mặc thêm áo khoác ngoài..."
"Cởi ra." Đạo diễn Phùng không kiên nhẫn cắt ngang lời Tưởng Hân Văn.
Trong phim, bối cảnh thời gian là vào tháng sáu, mặc thêm áo khoác xác thật là rất không hợp lý. Tưởng Hân Văn biết mình không thể cãi cọ lại nên hít sâu một hơi, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cởi ngay."
Cô ấy bước sang một bên, cởϊ áσ khoác và đưa cho trợ lý Tiểu Đào, để lộ chiếc váy bên trong.
"Sáng nay quả thật rất lạnh, hơn nữa tôi còn bị cảm. Mặc thêm một chiếc áo là chuyện bình thường mà. Đạo diễn Phùng, ngài đừng giận nữa mà." Uông Vũ Hàng cười nói giảng hòa với đạo diễn Phùng.
Đạo diễn Phùng chỉ hừ lạnh hai tiếng mà không đáp lời. Khi Tưởng Hân Văn đã quay trở lại, ông ấy cầm loa và hét lớn: "Mọi người tỉnh táo lên! Sắp bắt đầu rồi, đừng để xảy ra sai sót!"
Tưởng Hân Văn nhanh chóng chạy đến đứng cạnh Uông Vũ Hàng. Anh ta nhỏ giọng nói: "Biết đâu hôm nay mọi người có phong độ tốt, chỉ cần quay một lần là xong. Sau đó chúng ta có thể uống chút trà gừng, không sao đâu."
Tưởng Hân Văn cũng nhỏ giọng trả lời: "Cảm ơn lời chúc may mắn của anh, cũng cảm ơn vì đã quan tâm, nhưng tôi không yếu đuối đến vậy."
"Đạo diễn Phùng mắng cô mà cô không cảm thấy khó chịu sao?" Uông Vũ Hàng trêu đùa.
"Không, đạo diễn Phùng là người thế nào chứ, ông ấy gặp ai cũng mắng vài câu mới chịu được. Tôi có gì phải để bụng." Tưởng Hân Văn vừa nói xong thì đạo diễn Phùng lại hét lên: "Hai người kia! Đừng có thì thầm nói chuyện riêng nữa!"
Hai người lập tức tạm dừng giao lưu, thậm chí để tránh bị mắng tiếp, họ còn tâm hữu linh tê mà dịch ra xa đối phương hai bước chân.
Cùng lúc đó, Hầu Niết Sinh thoáng ngoái đầu lại, nhìn lướt qua Giang Nguyên, thấy đối phương vẫn chưa vào trạng thái diễn xuất, anh nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tỉnh táo lên, sắp bắt đầu rồi."
Giang Nguyên nhanh chóng lấy lại sự tập trung, ngượng ngùng đáp: "Tôi... Tôi biết rồi."
Trước khi chính thức bắt đầu quay, cậu ta lại liếc nhìn Hầu Niết Sinh một cái. Dù chỉ đứng phía sau, cậu ta vẫn có thể cảm nhận rõ rệt vẻ đẹp xuất sắc của người này.
Dù Hầu Niết Sinh là một người đàn ông nhưng làn da mịn màng như ngọc, khuôn mặt thanh tú tựa như hoa đào, khiến bất kỳ ai cũng không thể thấy bắt lỗi. Mái tóc đen mềm mượt như tơ lụa, quả thực có thể nói là gia nhân tuyệt sắc, không ngạc nhiên khi từ lúc ra mắt, Hầu Niết Sinh đã nổi tiếng rực rỡ và duy trì phong độ đó suốt mười mấy năm.
Người này còn đẹp gấp mấy trăm lần so với trên màn ảnh, Giang Nguyên có thể không ngần ngại mà khẳng định đây là người đẹp nhất mà cậu ta từng gặp, và có lẽ cả đời này cậu ta cũng sẽ không gặp ai đẹp hơn Hầu Niết Sinh.
Thế nhưng, một mỹ nhân như vậy lại bị tên mặt lạnh đáng ghét Hứa Minh Uyên câu dẫn đi mất.
Tiện nhân đó dựa vào đâu mà lại dám câu dẫn ảnh đế Hầu chứ!
Giang Nguyên đột nhiên siết chặt tay vịn xe lăn, trong lòng thầm quyết tâm sẽ khiến Hầu Niết Sinh nhìn rõ bộ mặt thật của Hứa Minh Uyên, sau đó hoàn toàn tách hai người bọn họ ra.Mượn cát ngôn của Uông Vũ Hàng, buổi quay phim hôm nay diễn ra cực kỳ suôn sẻ. Các diễn viên quần chúng, bao gồm cả Giang Nguyên, không một ai mắc lỗi, chính vì vậy mà tiến độ quay chụp của buổi sáng đã nhanh chóng hoàn thành.
Đạo diễn Phùng rất hài lòng với biểu hiện của mọi người trong buổi sáng, hiếm khi cầm loa lên khen ngợi: "Mọi người đều làm rất tốt, buổi chiều tiếp tục giữ phong độ, bây giờ đều đi nghỉ ngơi đi."
Vừa nói xong, ông ấy lại bổ sung thêm: "Mọi người tranh thủ ăn trưa sớm, 12 giờ rưỡi trưa tập hợp lại ở đây."
Khi lời nói vừa dứt, các diễn viên quần chúng lập tức giải tán như chim thú, rồi lại tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Dù sao cũng toàn là người trẻ nên rất dễ hòa hợp tám chuyện với nhau.
Tuy nhiên, Giang Nguyên lại không đi theo họ. Khi Hầu Niết Sinh định đứng dậy từ xe lăn, cậu ta nhỏ giọng nói: "Ảnh đế Hầu, anh có thể đi cùng em ra đây một chút được không? Em có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì mà không nói ngay bây giờ được?" Hầu Niết Sinh đứng lên nói.
Giang Nguyên liếc nhìn các diễn viên khác vẫn chưa hoàn toàn rời đi, nói: "Vâng, ở đây đông người nên không tiện."
Sợ Hầu Niết Sinh từ chối, cậu ta vội vàng bổ sung: "Liên quan đến Hứa Minh Uyên."
Vừa dứt lời, Hầu Niết Sinh quay đầu lại, ánh mắt quét qua người Giang Nguyên, ánh mắt đó lạnh lẽo như băng giá, như muốn hoàn toàn đóng băng cậu ta.
Giang Nguyên căng thẳng nuốt nước bọt, thầm nghĩ có lẽ bản thân bị ảo giác. Dù sao cậu ta cũng đâu làm gì sai, sao ánh mắt Hầu Niết Sinh lại đáng sợ đến vậy.
Khoảnh khắc chờ đợi câu trả lời, dù chỉ vài giây, nhưng đối với Giang Nguyên lại dài tựa như cả thế kỷ, trong lòng cậu ta càng thêm lo lắng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
"Được." Hầu Niết Sinh trả lời.
Nghe Hầu Niết Sinh đồng ý, Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một vài người trẻ đứng cách đó không xa, một người trong số họ gọi: "Giang Nguyên, cậu có đi không?"
"Các cậu đi trước đi, tôi còn chút việc." Giang Nguyên đáp.
"Được rồi, đi thôi." Một người khác đáp lời, trong giọng nói có chút địch ý: "Dù sao thì vai diễn của chúng ta sao so được với người ta."
Nói xong, người trẻ bên cạnh dùng khuỷu tay huých nhẹ đồng đội, rồi nhìn Giang Nguyên với vẻ hơi ngượng ngùng: "Vậy cậu lo việc đi, bọn tôi đi trước."
Nhưng khi nhóm đó đến quán ăn, họ lại phát hiện có vấn đề mới phát sinh, bởi vì quán ăn đã biến thành một đống đổ nát. Nhiều người trẻ khác cũng đứng cách đó không xa vây xem.
Chỉ thấy một tấm bảng đặt ở lối vào, trên đó viết:【 Tối qua nấu ăn không cẩn thận làm nổ bếp. Sau một đêm suy ngẫm, tôi quyết định cho bản thân nghỉ ngơi một thời gian. Từ hôm nay không phục vụ nữa, các bạn tìm chỗ khác mà ăn. 】
Mọi người: "??"
Không phải chứ, ai lại nấu ăn đến mức nổ cả bếp như vậy?
Hơn nữa nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng cả thị trấn chỉ có một quán ăn, không ăn ở đây thì biết đi đâu ăn bây giờ?
Cuối cùng, cả nhóm bàn bạc một lát rồi hùng hổ kéo nhau về nhà nghỉ, cử Đường Thành Song làm đại diện, gõ cửa phòng Tiết Văn.
Tối qua bị Hầu Niết Sinh dọa đến mất ngủ, sáng nay Tiết Văn khó khăn lắm mới chợp mắt được một lúc. Khi Đường Thành Song gõ cửa, Tiết Văn mặc áo ngủ, mặt đầy vẻ tức giận, quát lớn: "Gõ cái gì mà gõ! Đang ngủ..."
Nhưng khi nhìn thấy đám người đứng sau Đường Thành Song, khí thế giận dữ của Tiết Văn ngay lập tức biến mất, lời đang nói dở cũng thay đổi: "Ngủ cũng đủ rồi, có chuyện gì không?"
Nói xong, cậu ta còn nở nụ cười hớn hở: "Nếu không có chuyện gì thì để tôi đóng cửa thay quần áo đã."
Mọi người: "......"
Cậu ta đúng là không biết ngượng chút nào, lật mặt nhanh thật đấy.
"Quán ăn đóng cửa rồi, chỗ này còn chỗ nào khác để mua đồ ăn không?" Đường Thành Song hỏi.
Tiết Văn ngẩn người, như thể nghe không hiểu, hỏi lại: "Cậu nói gì cơ? Nói lại lần nữa xem."
"Tôi nói là, quán ăn bị nổ rồi, giờ chúng tôi không có chỗ nào để ăn cơm." Đường Thành Song, bị mọi người nhìn chằm chằm, ngượng ngùng nói: "Chỗ cậu có thể nấu cơm được không, hoặc chỉ cho chúng tôi chỗ nào khác..."
"Chuyện nhỏ thôi, không thành vấn đề." Tiết Văn không đợi Đường Thành Song nói hết đã đồng ý ngay.
Đường Thành Song vốn rất mẫn cảm với cảm xúc, không hiểu sao khi nghe chuyện căn bếp của quán ăn bị nổ, Tiết Văn lại tỏ ra vui vẻ bất ngờ, thậm chí giọng nói còn nhẹ nhàng hơn không ít.
Tiết Văn chỉ tay về khu phía nam với tâm trạng rất phấn khởi: "Phòng bếp là phòng đầu tiên, bên trong có rau thịt đầy đủ, cứ dùng tự nhiên, không cần khách sáo."
Nói xong, cậu ta ngáp một cái: "Không còn chuyện gì nữa chứ?"
Không đợi Đường Thành Song nói thêm cái gì, cậu ta lại lẩm bẩm: "Không có chuyện gì thì tôi ngủ tiếp đây."
"Rầm" một tiếng, cánh cửa phòng đóng sập lại.
Cả nhóm bị sự thay đổi bất ngờ này làm cho hoàn toàn bối rối, chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm gì tiếp theo.
Việc Tiết Văn không ưa các minh tinh, diễn viên không phải là bí mật. Những ngày qua, không ít người đến tìm cậu ta nhưng thái độ nhận về luôn rất tồi tệ.
Họ vốn dĩ không ngờ tới Tiết Văn sẽ đồng ý giúp, thậm chí trước khi hỏi còn chuẩn bị sẵn phương án dự phòng là trả tiền cho Tiết Văn, rốt cuộc thì trên đời này không có ai là chê tiền cả.
Không ngờ Tiết Văn lại đồng ý một cách sảng khoái đến vậy. Cuối cùng, có một người trong đám đông lên tiếng hỏi: “Cho tôi hỏi một chút, có ai biết nấu ăn không?”
Mọi người: “......”
À đúng rồi, bọn họ có ai biết nấu ăn không nhỉ?
Trong nháy mắt, ánh mắt của họ đồng loạt hướng về phía Đường Thành Song. Nếu có ai có khả năng biết nấu ăn nhất thì xác suất đó thuộc về Đường Thành Song.
Đường Thành Song: “??”
Không phải chứ, làm sao các cậu đều biết tôi biết nấu ăn.
Cậu ấy lùi lại vài bước, giọng yếu ớt nói: “Tôi biết nấu, nhưng có lẽ hương vị sẽ không được ngon cho lắm...”
Chưa kịp nói hết câu, mọi người đã đẩy Đường Thành Song vào bếp, một người trong số đó còn hét lên: “Có ăn là tốt rồi, bọn tôi không kén chọn đâu.”