Nhưng vừa mới rời khỏi khu nhà nghỉ không lâu thì cậu đã bị Giang Nguyên chặn lại.
Mắt của Giang Nguyên có chút sưng đỏ, hình tượng hỗn huyết được dày công xây dựng bị phá hư, giống như một đóa hoa nhỏ vừa trải qua bão tố, cậu ta nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Hứa Minh Uyên, tròng trắng mắt nổi lên đầy tơ máu.
Nhân cách ban ngày của Hứa Minh Uyên phản ứng rất chậm chạp với các loại cảm xúc, dù sao thì đó cũng là thứ mà ban ngày gần như không có. Muốn cậu hình dung cảm xúc của Giang Nguyên lúc này thì chắc là hận thù hoặc ghen ghét.
Nhưng vì sao lại như vậy?
Cậu có điều gì để ghen ghét hoặc căm hận sao?
Chưa kịp để Hứa Minh Uyên suy nghĩ rõ ràng, Giang Nguyên đã chỉ vào cậu, sắc mặt hung dữ nói: “Mau chia tay với ảnh đế Hầu đi!”
Hứa Minh Uyên sửng sốt, lần đầu tiên khuôn mặt lạnh nhạt lộ ra một chút nghi hoặc, “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
Giang Nguyên: “??”
Không phải chứ? Tại sao hai người bọn họ lại có câu trả lời giống nhau như đúc vậy?
“Cái đồ mặt liệt, đừng giả ngu với tôi, tối qua tôi đã nhìn thấy hết rồi.” Giang Nguyên tức giận vì biểu hiện nghi hoặc của Hứa Minh Uyên, khẳng định đối phương đang giả ngu, cậu ta càng hung dữ trừng mắt, “Đừng có mà mặt dày quấn lấy ảnh đế Hầu, sao cậu không tự hỏi bản thân có xứng với anh ấy không.”
Chưa để Hứa Minh Uyên lên tiếng, cậu ta lại nói: “Tôi nói cho cậu biết, trong tay tôi có chứng cứ, đừng ép tôi làm cậu thân bại danh liệt…”
“Tôi thật sự không hiểu cậu đang nói cái gì.” Hứa Minh Uyên nhìn đồng hồ, bỏ qua sự phẫn nộ và đe dọa của Giang Nguyên, lạnh nhạt nói: “Tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, đi trước.”
Nói xong, cậu nhanh chóng bước đi.
Giang Nguyên: “?!”
Đại ca! Sao đại ca có thể vừa độc ác mang thù, vừa lạnh nhạt không để bụng như vậy?
Nhưng chờ Giang Nguyên hồi thần lại, Hứa Minh Uyên đã đi xa, chỉ còn lại một bóng lưng mơ hồ, cậu ta không đuổi kịp được, “Chờ đấy ! Tôi sẽ đăng ảnh chụp lên mạng! Ngày mai cậu sẽ……”
“Ảnh chụp gì?” Một giọng nói từ phía sau vang lên.
“Đương nhiên là ảnh chụp hai người hôn nhau.” Giang Nguyên theo bản năng buột miệng nói ra, nói xong mới nhận ra giọng nói này có vẻ quen thuộc, quay đầu lại nhìn thì thấy là Hứa Minh Uyên.
“Cậu!!! Không phải cậu vừa đi rồi sao?” Giang Nguyên hoảng sợ, không ngừng lùi về phía sau, cậu ta vừa mới thấy Hứa Minh Uyên đã đi xa rồi mà.
“Quên một số thứ nên quay lại một chuyến.” Giọng ‘Hứa Minh Uyên’ vẫn lạnh nhạt, nhưng dừng ở trong tai Giang Nguyên lại là một sự quái dị khó hiểu, như ác ma đang thầm thì bên cạnh.
“Cậu cậu cậu cậu!” Giang Nguyên sợ tới mức lông tơ dựng đứng, cũng quên mất chạy trốn, run rẩy hỏi: “Cậu định làm.......”
“Ngủ một giấc đi.” Giọng ‘Hứa Minh Uyên’ trở nên linh hoạt và kỳ ảo.
Hai hàng lông mi của Giang Nguyên run rẩy, ngay sau đó liền ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
‘Hứa Minh Uyên’ nhặt điện thoại di động của Giang Nguyên lên, sau đó nhắm ngay mặt của cậu ta để mở khóa, sau khi tìm tới bức ảnh kia thì không nhịn được liếc nhìn Giang Nguyên một cái, mới cười nói: “Thật đúng là hữu dụng hơn trong tưởng tượng của tôi, vốn dĩ chỉ định để cho cậu hiểu lầm một chút mà thôi.”
Hắn ta nói xong liền bỏ điện thoại vào túi mình, lẩm bẩm: “Đại ảnh đế, nếu có trách thì trách bản thân là người của Thiên Hành Sơn đi thôi.”
Sau đó, vài bóng ma xúc tua xuất hiện ở phía sau hắn ta, bao vây lấy hắn ta và Giang Nguyên rồi cùng biến mất không thấy.
---------------------------------------------
Tại nơi nào đó trong ngọn núi lớn, Tiết Mặc nhỏ bé đang ngồi xếp bằng trên cỏ. Đôi mắt màu xanh biếc ánh lên tia sáng, bóng ma bị lớp cỏ xanh che khuất chớp lóe dị thường.Khuôn mặt của cô bé vô cảm, miệng khẽ thì thầm, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh trẻ con khóc lóc.
Đột nhiên, ánh sáng trong mắt của cô bé mờ dần. Tiết Đình nhìn về phía bóng đen dần dần hiện lên không xa, cô ta biết vị đại nhân kia đã đến, mở miệng hỏi: "Khi nào tôi mới có thể hoàn toàn tái sinh?"
"Sớm thôi."
"Hứa Minh Uyên" kéo Giang Nguyên ra, tiện tay ném cậu ta sang một bên, rồi chỉ vào cậu ta cười nói: "Chờ khi cậu ta bị gϊếŧ thì cô lại ăn kẻ đã gϊếŧ cậu ta, mọi chuyện liền kết thúc."
"Còn phải đợi bao lâu?" Giọng của Tiết Đình có chút thiếu kiên nhẫn.
"Mười mấy năm còn chờ được, chẳng lẽ lúc này không chờ được chút thời gian này sao?" "Hứa Minh Uyên" hỏi.
"Tiết Thành còn mạnh hơn tôi tưởng, tôi cần thêm..."
"Đừng nghĩ đến những thứ đó." Tiết Đình còn chưa nói hết đã bị "Hứa Minh Uyên" ngắt lời. Hắn ta mỉm cười, cảnh cáo: "Tôi nói rồi, dù hiện tại có nhiều chất dinh dưỡng đến thế nào thì cũng không giúp được cô đâu, trước hết hãy tập trung giải quyết những kẻ ở trong cơ thể đã."
Việc Tiết Đình có thể đứng dậy từ xe lăn hoàn toàn nhờ sự giúp đỡ và chỉ điểm của đối phương, mười mấy năm qua, người này chưa bao giờ nói sai điều gì.
Hắn ta luôn cười tủm tỉm như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, năng lực của hắn ta càng là nhiều đến đáng sợ, chẳng hạn như việc cải trang và thay đổi ký ức một cách hoàn hảo.
Nhưng lần này, giọng nói của hắn ta lạnh lùng đến tận xương tủy, nụ cười trên môi không mang theo chút ấm áp nào.
Tiết Đình có chút sợ hãi, gật đầu nói: "Tôi... đã hiểu."
Nói xong, cô ta lại nhìn về phía Giang Nguyên đang nằm một bên, thu liễm khí thế kiêu ngạo, nhỏ giọng hỏi: “Cần xử lý cậu ta như thế nào?”
“Mặc dù trò chơi tình cảm yêu đương khá thú vị nhưng không thể kéo dài lâu lắm. Nếu cứ chơi tiếp thì sẽ dễ bị lộ, cũng chỉ có thể tùy tiện biên soạn một chút thôi.” ‘Hứa Minh Uyên’ nói, tiến lại gần Giang Nguyên, quỳ xuống bên cạnh, tay đặt lên trán cậu ta. Đôi mắt của hắn ta khẽ sáng lên, không mấy để tâm mà nói: “Nên biên soạn cái gì mới tốt đây.”
“Có rồi.” Hắn ta cười, giọng nói mơ hồ linh hoạt: “Mày bị Hứa Minh Uyên ném lên núi lớn, đi suốt một ngày mới xuống được. Ai ngờ khi trở lại nhà nghỉ thì phát hiện vai diễn của mình đã bị kẻ khác thay thế. Lúc này mày nên làm gì?”
Nói xong, giọng hắn ta trở lại bình thường và ra lệnh cho Tiết Đình: “Đêm mai hãy ném cậu ta xuống chân núi.”
Tiết Đình gật đầu, lại khó hiểu hỏi: “Tại sao phải biên soạn loại ký ức này cho cậu ta?”
“Cậu ta là kẻ mà tôi đã ngàn chọn vạn tuyển. Một người ích kỷ, chỉ biết đến bản thân, tự cho là đúng, luôn nghĩ rằng cả thiên hạ phải xoay quanh cậu ta. Loại người ngu ngốc như vậy rất dễ ghen tị đến phát điên, là nguồn dinh dưỡng tốt nhất cho dị năng ‘Bóng tối ghen ghét’.”
“Tôi đã từng nói sẽ chuẩn bị cho cô một món quà lớn.”
Tiết Đình không hiểu ý của đối phương, nhưng khi ngẩng đầu lên thì người đó đã vẫy tay, ra hiệu cô ta đưa hắn ta trở về.
Bị cảnh cáo một lần, Tiết Đình không dám làm càn nữa, đặc biệt khi cô ta sắp được tái sinh, ngoan ngoãn dùng xúc tua đưa ‘Hứa Minh Uyên’ xuống chân núi.
Trước khi biến mất hoàn toàn, người đó nói thêm: “Đến khi thằng ngu này trở lại núi lớn chính là lúc cô có thể chuẩn bị động thủ.”
Tiết Đình nhìn về phía nơi bóng dáng biến mất, đáp: “Đã biết.”
Sau đó, đôi mắt xanh biếc của cô ta lại sáng lên, tiếp tục sàng lọc.
Dị năng ‘Cổ Lung’, đúng như tên gọi, cơ thể giống như một chiếc l*иg sắt nuôi dưỡng cổ trùng, cuối cùng chỉ có một linh hồn có thể tồn tại, kẻ sống sót sẽ kế thừa tất cả và trở thành cổ vương.
Bên trong cơ thể này đang tồn tại nhiều linh hồn như thể trong một đấu trường. Một khoảng đất trống hình tròn nối liền với vô số căn phòng lớn nhỏ khác nhau.
Giờ đây, tất cả các cánh cửa phòng đều đã bị phá hủy, những đứa trẻ không còn chỗ ẩn nấp, bị ép đứng giữa sân để đấu tranh.
Trong trạng thái linh hồn, Tiết Đình đã có thân thể hơn hai mươi tuổi hoàn chỉnh, là một người trưởng thành. Ánh mắt cô ta dừng lại ở một góc khác, nơi Lý Hàm đang bảo vệ một người trưởng thành khác.
Đó là một người đàn ông, trông khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người không quá cường tráng, khuôn mặt cũng coi như anh tuấn lúc này tái nhợt, tựa hồ là bị thương.
Đúng là Tiết Thành.
Dị năng cá nhân sẽ bị suy yếu vô hạn trong "Cổ Lung," nhưng một người trưởng thành muốn gϊếŧ chết những đứa trẻ thì không phải việc khó.
Những xúc tua bóng đen thon dài trói chặt bọn trẻ, Tiết Đình tiện tay túm lấy một bé gái, trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt Tiết Thành, cô ta hung hăng quăng bé gái xuống đất, rồi dùng chân giẫm mạnh lên.
“Đau quá ——!” Cô bé khóc thét lên, “Đau quá —— đau ——”
“Câm miệng!” Tiết Đình lại đá cô bé một cú nữa, túm lấy tóc cô bé và kéo mạnh đầu cô bé lên, buộc cô bé nhìn về phía Tiết Thành.
“Nhìn đi, Tiết Thành không thể bảo vệ bọn mày, bọn mày sẽ chết, Tiết Thành cũng sẽ chết.” Tiết Đình lại ném cô bé xuống đất, ấn mặt cô bé xuống nền đất và cọ mạnh.
Giữa tiếng khóc của bọn trẻ, cô ta nhìn về phía Tiết Thành, mỉm cười đầy thách thức: “Tiết Thành, không phải mày rất có năng lực sao, sao bây giờ lại trở thành kẻ vô dụng như thế này?”
Nói xong, cô ta túm lấy tóc cô bé và đập mạnh đầu cô bé xuống đất, vừa đánh vừa nói: “Ai bảo tụi mày không chịu chơi với tao! Ai bảo bọn mày xa lánh tao! Ai bảo bọn mày dám nói xấu tao!”
Hơi thở của cô bé ngày càng yếu dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Cô bé yếu ớt nằm trong vũng máu, nghênh đón lần chết thứ hai của linh hồn.
Ánh sáng màu xanh biếc lóe lên trên người cô bé như những đốm đom đóm trong đêm tối, lấp lánh và nhỏ bé. Cơ thể của cô bé cũng dần trở nên mờ ảo, cuối cùng hóa thành hư vô, tan biến vào trong không khí.
Cô bé đã hoàn toàn chết.
Ánh mắt của những đứa trẻ khác đều đờ đẫn và trống rỗng, vì cảnh tượng này hôm nay đã lặp đi lặp lại nhiều lần. Sự khác biệt giữa chúng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tiết Thành cố gắng giãy giụa muốn đứng dậy nhưng bị Lý Hàm ngăn lại. Mắt cô ấy đỏ hoe, khóc hô: “Anh Thành, anh không thể đi, sẽ chết mất!”
“Anh không thể…” Tiết Thành còn chưa nói xong đã bị xúc tua đánh ngã xuống đất, Lý Hàm cũng không ngoại lệ.
Tiết Đình nhìn về phía bọn họ, cười rạng rỡ vô cùng. Vài thập niên khói mù dường như tan biến vào khoảnh khắc này. Cô ta nói: “Yên tâm, tao sẽ giữ hai đứa mày lại đến cuối cùng.”
Bên kia, Hứa Minh Uyên hoàn toàn không biết những việc này. Cậu đi vào đoàn phim, an tĩnh chờ Hầu Niết Sinh hoàn thành cảnh diễn của mình.
Buổi chiều hôm nay đoàn phim tập trung quay các cảnh nhân vật phản diện Tư Úc bị lộ thân phận và đuổi gϊếŧ nữ chính Mầm Linh.
Nói là đuổi gϊếŧ, nhưng do cốt truyện xây dựng hình tượng nhân vật bệnh tật, Hầu Niết Sinh chỉ đơn giản đứng dậy khỏi xe lăn, sau đó chậm rì rì đi theo sau Tưởng Hân Văn.
Anh mặc áo sơ mi trắng, sắc mặt tái nhợt, từng bước đi thong thả. Khí chất âm lãnh và bệnh trạng từ từ lan tràn, dưới ánh hoàng hôn màu cam đang dần tắt phảng phất bóng tối đang ăn mòn mặt đất.
Phía trước, Tưởng Hân Văn loạng choạng chạy trốn, đầu gối dính bê bết máu và vết bầm tím, khiến tốc độ chạy của cô ấy chậm lại đáng kể.
Cô ấy thỉnh thoảng còn hoảng sợ quay đầu liếc nhìn phía sau, rồi lại nhìn về phía trước, nơi những người dân đang tụ tập làm việc.
Đôi mắt của cô ấy ánh lên tia hy vọng, tựa hồ đang may mắn bản thân sắp được cứu. Miệng cô ấy thì thầm: “Cuối cùng...”
Phía sau, Hầu Niết Sinh trong vai Tư Úc đưa tay chạm vào đôi môi khô nứt, không chút máu của mình, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào nữ chính. “Tôi đã nói rồi, cô không thể trốn thoát.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, yếu ớt như thể người sắp chết.
Đáng tiếc, người chết không phải anh.
Phía trước, bước chân của nữ chính khựng lại. Cô ấy nhìn về phía đám người ngay trước mắt, ánh mắt phản chiếu khuôn mặt kinh hoảng của họ, rồi từ từ ngã xuống đất.
Rõ ràng xung quanh không có gì, nhưng Hứa Minh Uyên dường như thực sự nhìn thấy những xúc tua bóng đen thô kệch từ dưới đất trồi lên, chỉ với một đòn đã cướp đi mạng sống của nữ chính.
“Cắt ——!” Tiếng hô lớn của đạo diễn Phùng vang lên, cảnh quay này đã kết thúc.
Nghe thấy cảnh quay kết thúc, Tưởng Hân Văn bò dậy khỏi mặt đất. Cô ấy chống tay xuống định mượn lực đứng lên nhưng đột nhiên cảm thấy đau đớn, rít một ngụm khí lạnh.
Hứa Minh Uyên không bỏ qua chi tiết này. Hầu Niết Sinh dường như cũng nhận ra, anh bước đến bên cạnh Tưởng Hân Văn, vươn tay lịch sự nói: “Cần giúp một chút không?”
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” Tưởng Hân Văn đáp lại, tự mình đứng dậy rồi phủi bụi trên quần áo.
Lúc này, đạo diễn Phùng lại cầm loa gọi to: “Mọi người nghỉ ngơi đi, 8 giờ tối nay tập trung tại đây.”
Sau khi giọng nói vang lên, không ít người tụ tập quanh Đường Thành Song và đi về hướng nhà bếp. Mọi người rộn ràng, nhốn nháo thành một đoàn, khiến hơn nửa số người đang tập trung ở đây nhanh chóng tan đi.