Tô Mộ nghiêm trang nói: “Nếu cô thật lòng thích hắn, thì nghĩ biện pháp hạ gục hắn, ta sẽ không ngáng chân đâu.”
Lời này đã khiến Tương Mai vui mừng, “Cô đừng lừa ta nha.”
Tô Mộ: “Ta lừa ngươi làm gì?” Lại nói: “Chúng ta đều là nô tỳ, nếu có thể vươn lên, đương nhiên là tốt, nhưng về Hứa tiểu lang quân, ta không có ý đó, ngươi cứ yên tâm mà theo đuổi hắn.”
Tương Mai mừng thầm: “Ta chỉ chờ ngươi nói câu này. Rốt cuộc, trong số người chúng ta, cô là người có dung mạo tốt nhất.”
Tô Mộ khịt mũi coi thường: “Có dung mạo thì được gì, có phải là gia súc đâu.”
Tương Mai: “……”
Nhất thời không biết nói gì để phản bác.
Sau đó, hai người lại trò chuyện một hồi, rồi Tương Mai mới rời đi. Tô Mộ nhìn theo bóng dáng nàng, trong lòng thầm tính toán. Việc để Tây Viên nhúng tay vào quả thực không uổng công nàng bị bệnh lâu như vậy; kết quả này khiến nàng rất hài lòng.
Chỉ cần có thể bước vào thế giới của Hứa Chư, nàng sẽ có cơ hội thể hiện trước mặt chủ nhân.
Sau khi dùng thuốc, Tô Mộ cảm thấy bệnh tình đã chuyển biến tốt, thân thể không còn đáng ngại, bèn tìm cơ hội gặp Hứa Chư để nói lời cảm tạ. Thấy nàng đã khỏe hơn, tinh thần sáng láng, Hứa Chư nói: “Ta chỉ làm chút việc nhỏ thôi. Ngày ấy nghe Trần bà tử trong viện nói về tình huống của ngươi, liền nói một câu với lang quân.” Lại nói: “Tuy đại phu là do Chu mụ mụ thỉnh, nhưng tiền thì ghi vào chi phí của Tây Viên, ngươi không cần cảm thấy thiếu nợ người ta ”
Tô Mộ thẹn thùng nói: “Sao có thể như vậy được.”
Hứa Chư không để bụng đáp: “Sao lại không được, ai cũng có lúc khó xử. Chuyện này lang quân cũng chưa nói gì, coi như là một lần tiêu tiền, hiểu chưa?”
Tô Mộ cảm kích gật đầu.
Hứa Chư lại tiếp tục: “Ta thấy ngươi cũng không ngốc, sau này có việc gì thì cứ việc nói thẳng ra. Ta nghe Trần bà tử nói về tình hình nhà ngươi, nếu có gì khó xử cứ mở miệng, gia chủ ở đây sẽ không để ngươi phải chịu thiệt đâu.”
Được hắn chỉ điểm, Tô Mộ che miệng cười nói: “Ý tốt của Hứa tiểu lang quân, A Nhược nhận được.”
Hứa Chư xua tay nói: “Ngươi mau về đi, đừng để Chu bà tử bắt được, lại cho rằng ngươi lười biếng.”
Tô Mộ nghe lời, vội vã rời đi.
Sự rét lạnh của tháng ba dần qua đi, thời tiết bắt đầu ấm áp. Đến nay, Cố Thanh Huyền đã ở Thường Châu nhiều ngày, hắn ít khi đi Giám Viện, phần lớn thời gian đều ở chỗ của Thẩm Chính Khôn.
Coi như bỏ rơi nhiệm vụ.
Thật ra, cơ bản giấy tờ bọn chúng trình lên không có điểm yếu nào, Thẩm Chính Khôn cũng từng khảo sát thực địa, dù Cố Thanh Huyền nói không cần quá để bụng, hắn vẫn không tìm được manh mối nào, hết cách xoay xở.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, Cố Thanh Huyền đứng ở đình hóng gió, nhìn xuống đám cẩm lý ở hồ nhân tạ, cảm thấy thật thích ý.
Mấy con cá vàng này được nuôi nấng đến béo tốt, tròn đến mức không thể tròn hơn, tham lam cướp đoạt mồi chủ nhân rắc xuống.
“Thẩm huynh, huynh nhìn xem, chúng tranh đoạt thức ăn đến mức vui vẻ thế nào.”
Thẩm Chính Khôn đứng bên cạnh, nét mặt ưu sầu nói: “Văn Gia sao vẫn có thể thoải mái vui vẻ, ta đã tới Thường Châu nửa tháng mà vẫn không có tiến triển gì. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ô sa(*) trên đầu ta sẽ không thể giữ nổi.”
(*): Mũ quan
Cố Thanh Huyền chỉ lêи đỉиɦ đầu mình, “Thẩm huynh đừng lo, đến mức đó thì ta ném cùng với huynh.”
Thẩm Chính Khôn xua tay, mua vui trong khổ nói: “Văn Gia, lời này của huynh nói sai rồi. Huynh ném thì có trung thư xá nhân, còn có tước vị của Trung Dũng hầu phủ. Còn ta, chỉ một mình, ném rồi thì sao dậy nổi, cả nhà ta chỉ trông chờ vào mình ta mà thôi.”
Cố Thanh Huyền bật cười, ném nhẹ thứ trong tay.
Hứa Chư bưng thau đồng đến cho hắn rửa tay, hắn rửa sạch sẽ , rồi lấy khăn lau khô, hỏi: “Thẩm huynh, ta có điều muốn hỏi, vì sao thánh nhân kéo dài cả năm mới hạ quyết tâm tra xét vụ muối ở Thường Châu?”
Thẩm Chính Khôn nhíu mày: “Vì sao lại như vậy?”
Cố Thanh Huyền lộ vẻ thâm trầm, không đáp lại mà hỏi: “Huynh suy nghĩ kỹ lại, nếu nói dối sói đến nhiều lần, mọi người còn tin được sao?”
Thẩm Chính Khôn ngẩn ra, nghiêm mặt: “Nhưng nếu nói dối sói đến nhiều lần, mọi người đã phòng bị, vậy chúng ta phải xuống tay từ đâu?”
Cố Thanh Huyền lại hỏi: “Nếu một tông tộc gặp ngoại địch, họ nên ứng phó như thế nào?”