Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Tâm Cơ Ta Ôm Bạc Chạy Trốn

Chương 17: Nương bóng cổ thụ

Thẩm Chính Khôn không chút do dự trả lời: “Tất nhiên phải đoàn kết một lòng đối phó.”

Cố Thanh Huyền nhẹ nhàng vỗ tay: “Hiện tại chúng ta là ngoại địch tới từ kinh thành, Thường Châu lại là tông tộc, hai bên đối lập. Họ tất nhiên sẽ kết thành một khối, đối diện với tình hình này, Thẩm huynh, huynh định thọc vào đâu?”

“Cái này……”

“Vì vậy, mới nói không thể gấp gáp.”

“Nhưng nếu thùng sắt đã khít lại, thì làm sao mà đánh chiếm?”

“Tất nhiên là chọc từ bên trong.”

Nghe được lời này, trong lòng Thẩm Chính Khôn chợt lĩnh ngộ, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Ý của Văn Gia, phải chăng là khơi gợi sự mâu thuẫn bên trong bọn họ?”

Cố Thanh Huyền đáp: “Ta cũng không tin Thường Châu sẽ chắc chắn như chiếc thùng sắt, bên trong không thể có chút mâu thuẫn nào.” Rồi lại nói tiếp: “Ngươi càng tra không ra điều gì thì càng tốt, bởi thời gian dài trôi qua, thì bọn họ mới lơi lỏng.”

Lời này đã giúp Thẩm Chính Khôn bừng tỉnh, không khỏi vỗ tay khen ngợi: “Diệu, thật hay!”

Cố Thanh Huyền mỉm cười: “Hiện tại, Thẩm huynh còn thắc mắc gì không?”

Thẩm Chính Khôn sờ sờ chòm râu cá trê, liên tục xua tay: “Không vội, việc này không cần hấp tấp!” Ngừng một chút, “Chỉ là ta lại muốn tra đến bao giờ mới khiến bọn họ hài lòng?”

Cố Thanh Huyền chắp tay sau lưng, nhìn về phương xa, trầm tư một lúc rồi đáp: “Ít nhất cũng phải hai tháng, bên ngoài cần phải làm cho thật tốt, giả bộ như có kết quả công tác.”

Thẩm Chính Khôn suy ngẫm nói: “Hai tháng đó đủ để ta thực hiện công việc.”

Cố Thanh Huyền nhìn hắn, khẽ nói: “Cố gia ở chỗ này, bên ngoài có nhiều việc ta không tiện ra tay. Nếu có nhu cầu, ngài cứ việc sai người tới tìm, ta có thể vận dụng quan hệ của Thường Châu để lót đường cho ngài, âm thầm hỗ trợ.”

Thẩm Chính Khôn trong lòng vô cùng vui mừng, mặt mày rạng rỡ: “Giờ đây ta đã hiểu vì sao thánh nhân lại gửi Văn Gia tới đây, hóa ra là để điều tra chuyện này.”

Cố Thanh Huyền cười khổ: “Thường Châu mới chỉ là khởi đầu. Khi ta trở về Kinh, ở triều đình ắt sẽ có sóng gió, lúc đó, Trung Dũng hầu phủ mới là đầu sóng ngọn gió bị ảnh hưởng.”

Thẩm Chính Khôn không khỏi giật mình, không dám đáp lời.

Hắn hiểu ý của Cố Thanh Huyền, việc điều tra vụ muối Thường Châu ắt hẳn sẽ liên lụy đến những quan lớn trong Kinh thành. Một khi dấy lên sóng gió, nếu không có bối cảnh vững chắc làm chỗ dựa, thì việc kéo người vào vòng nguy hiểm sẽ rất khó khăn.

Xem ra Thánh nhân đã có dụng ý khi đặt Cố gia vào vị trí này.

Cố Thanh Huyền là một Trạng Nguyên, rõ ràng là có tài năng xuất chúng, lại thêm sự ủng hộ từ Bùi gia ở Hà Đông, tổ tiên vốn là tướng quân, cùng với thực lực tự thân của Cố gia, dùng bối cảnh đó để ứng phó với án muối, thì mới có khả năng giành phần thắng.

Nếu là những gia tộc khác, e rằng đã bị cuốn vào những rắc rối trong Kinh mà không thể thoát thân.

Nghĩ tới đây, Thẩm Chính Khôn không nhịn được cảm thấy may mắn vì có Trung Dũng hầu phủ làm chỗ dựa.

Tục ngữ có câu: “Dưới bóng cổ thụ ắt thừa lương.” Hắn chỉ lo thu mình lại, thực hiện nhiệm vụ, dù sao phía sau đã có Cố Thanh Huyền chống đỡ, có người chỉ đường rẽ hướng, hắn sẽ tìm cách ứng phó.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận đạo lý này sau, cả người Thẩm Chính Khôn trở nên nhẹ nhàng, đồng thời cũng hiểu chuyện mình phải làm trước mắt.

Mặt ngoài là làm công tác kiểm toán, nhưng thật ra Thẩm Chính Khôn đã rõ, nắm bắt rõ ràng mối quan hệ phức tạp giữa những quan viên liên quan đến vụ muối, từ đó khơi mào những mâu thuẫn nội bộ của họ, khiến mấy người này đấu tranh lẫn nhau. Như vậy mới có thể đánh bại cái thùng sắt này được, cuối cùng có thể đạt được mục đích lớn lao.

Nhìn người thanh niên bên cạnh, trong lòng Thẩm Chính Khôn không khỏi khâm phục. Dù còn trẻ, mà đã có thể thấu hiểu những mưu lược trong quan trường, thật khiến người ta không thể không bội phục, có thể thấy tiền đồ của y rộng mở vô hạn.

Khi bàn bạc được nói đến đây, hai người cùng nhau bước ra khỏi Tây Viên, nhìn thấy trại nuôi ngựa, thấy những con diều bay lượn trên không trung.

Thẩm Chính Khôn dừng chân, cười nói: “Mùa xuân ở Thường Châu có thể so sánh với Kinh thành, nơi đây sông nước hữu tình, cảnh sắc thơ mộng, chỉ cần thoáng nhìn qua đã thấy tâm hồn dạt dào.”

Cố Thanh Huyền đáp: “Ta đã trở về tổ trạch nửa tháng, ngoài một chuyến đến vịnh Xuân Uyển, chưa từng ra ngoài khám phá vẻ đẹp của Thường Châu vào mùa xuân.”