Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Tâm Cơ Ta Ôm Bạc Chạy Trốn

Chương 15: Khám bệnh

Trong phòng, nhóm nữ tỳ đang lén lút nghị luận, mấy người không thể tưởng tượng nổi, vì Chu bà tử vốn mang tiếng kẹt sỉ, ngày thường luôn tác oai tác phúc, sao có thiện tâm mà lo cho nhóm hạ nhân bọn họ sống chết?

Sau khi đại phu xem bệnh và kê đơn xong, Chu bà tử lại sai người đi bốc thuốc.

Bà lo lắng sẽ bị lây bệnh, miễn cưỡng bước vào phòng Tô Mộ, thấy nàng nằm trên giường ốm yếu, tóc tán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ bệnh tật, nhìn qua hao gầy không ít.

Vì bốc thuốc và mời đại phu đã tốn một lượng bạc, Chu bà tử ho khan một tiếng, dẹp bỏ cảm giác không thoải mái trong lòng, bèn vào phòng nói: “A Nhược cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, tuổi còn trẻ mà đã mang bệnh như thế, nếu nương của ngươi còn sống, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.”

Tô Mộ cố gắng ngồi dậy, ngữ khí nhỏ nhẹ: “Làm phiền Chu mụ mụ quan tâm.”

Chu bà tử làm ra động tác ngăn lại, “Ngươi đang bệnh, đừng có ngồi dậy, nằm xuống đi.”

Tô Mộ mới chịu nằm xuống.

Chu bà tử ngồi vào ghế, nhìn gương mặt tiều tụy của Tô Mộ, thở dài: “Cha ngươi cũng thật là, mỗi tháng đều nhận tiền tiêu vặt, lại hà khắc với nữ nhi của như vậy, đến cả người ngoài nhìn cũng không thể chịu nổi. Đại phu vừa mới nói, ngươi chỉ cần dùng thuốc và nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lại. Mấy ngày nay ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh, còn chuyện gì khác thì đừng có xen vào.”

Tô Mộ ngượng ngùng nói: “Thuốc và tiền khám bệnh đều tốn kém, A Nhược đã rất cảm kích Chu mụ mụ, nếu còn để người lo lắng thêm, thật không ra thể thống gì, sau này A Nhược sẽ tự đi khám……”

Còn chưa nói xong, Chu bà tử đã xua tay, “Cũng không tốn bao nhiêu, ngươi chỉ cần lo mà giữ gìn sức khỏe, nếu có chuyện gì khó xử, cứ việc nói với ta.”

Dù đã nói hết lời, nhưng bà vẫn sợ lây bệnh, không ngồi lâu, đứng dậy nói: “Hiện tại ta còn có chút việc phải xử lý, không thể ngồi lâu.”

Tô Mộ vội vã nói: “Để ta tiễn Chu mụ mụ.”

Chu bà tử vẫy tay, tự mình rời khỏi phòng.

Sau khi Chu bà tử rời đi, Tương Mai liền đến thăm Tô Mộ, thì thầm: “Chắc mai trời sập, Chu mụ mụ vậy mà chịu bỏ tiền túi mời đại phu đến khám bệnh cho cô, chuyện lạ hiếm thấy đó!”

Tô Mộ ho khan vài tiếng, trong lòng hiểu tính cách Chu bà tử, nhưng cũng không muốn vạch trần, chỉ nói: “Ta thấy mụ mụ quan tâm ta.”

Tương Mai “tấm tắc” hai tiếng, ngồi xuống mép giường, nói: “Cô hồ đồ hay giả vờ hồ đồ vậy? Người như bà ấy, một đồng bạc cũng nhìn chằm chằm, sao lại tự bỏ tiền túi cho cô chữa bệnh?”

Tô Mộ lộ ra vẻ hoang mang.

Tương Mai thì thầm: “Ta nghe Trần bà tử nói là bên Tây Viên nhúng tay vào, Hứa tiểu lang quân thấy ngươi có thân thế đáng thương, cho nên mới quan tâm một chút.”

Tô Mộ nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, “Thì ra là như vậy.”

Tương Mai chọc chọc nàng: “Ta thấy Hứa tiểu lang quân là người lương thiện, hình như người ta cũng quan tâm cô đó.”

Tô Mộ khẽ nhíu mày: “Chớ có nói bừa, chúng ta cũng chỉ gặp nhau có hai lần.”

Tương Mai lại chọc nàng: “Sao cô lại hồ đồ như vậy?” Rồi nói tiếp: “Dù sao cũng phải suy xét, cô đã đến tuổi hứa gả, nếu có thể chọn một lang quân thích hợp, đương nhiên là rất tốt.”

Tô Mộ nhàn nhạt đáp: “Chuyện này sao có thể tùy tiện được.”

Tương Mai: “Tại sao không được? Hiện nay tiểu hầu gia ở trong phủ, nếu Hứa tiểu lang quân thật sự quan tâm đến cô, thì chủ nhân có thể giúp hai người?” Dừng lại một chút, “Tục ngữ nói, con người luôn đi về phía trước, nước chảy xuống nơi thấp,chả lẽ cả đời này cô định ở lại Thường Châu tổ trạch sao?”

Tô Mộ im lặng.

Tương Mai thiện ý nhắc nhở: “Kinh thành phồn hoa, nếu có thể theo Hứa tiểu lang quân, sau này sẽ có cơ hội vào kinh, học hỏi nhiều điều.” Rồi nói thêm: “Huống chi hắn là người hầu bên cạnh tiểu hầu gia, bao nhiêu người còn không cầu được cái vinh hạnh đó!”

Nghe nàng nói vậy, Tô Mộ cảm thấy kinh ngạc, dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn nàng hồi lâu, rồi che miệng nói: “Thì ra là như vậy.”

Tương Mai: “???”

“Cái đồ xảo quyệt này, có phải cố ý khiến ta nói không thành không?”

“Ta có nói cái gì đâu?”

“Còn không thừa nhận, cô chắc chắn là coi trọng Hứa tiểu lang quân, lại sợ ta cũng nhìn trúng hắn, nên mới đến đây thăm dò ý kiến phải không?”

Bị nói trúng tâm tư, Tương Mai không kìm được đỏ mặt, xấu hổ nói: “Cô chớ có nói bậy.”