Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Tâm Cơ Ta Ôm Bạc Chạy Trốn

Chương 14: Ấn tượng về nữ tỳ

Chẳng sợ nơi này chữa bệnh lạc hậu, nếu không cẩn thận liền sẽ bị nhiễm phong hàn rồi bỏ mạng, dù sao cũng phải đánh bạc một phen.

Chỉ cần có thể bò lên giường của nam nhân kia, nàng sẽ không từ thủ đoạn.

Thân thể bị lạnh, buổi tối Tô Mộ thành công bị bệnh, chỉ cảm thấy đầu đau, cỏ họng rát, tinh thần cũng không tốt lắm.

Ngày thứ hai Tương Mai ở cách vách thấy nàng bị bệnh, liền giúp nàng xin nghỉ một ngày.

Lẽ ra nhị đẳng nha hoàn giống nàng, mỗi tháng có tiền tiêu hàng tháng , trong phủ lại được bao ăn bao ở, vốn là có thể tiết kiệm chút bạc thỉnh đại phu, cố tình Tô Mộ lại không giống người khác, vì nàng có một phụ phân hút máu như đỉa.

Nàng muốn đưa tình cảnh quẫn bách của bản thân đến chỗ Hứa Chư, khiến cho Tây Viên chú ý.

Mấy ngày liền, trời đổ mưa dầm không ngớt, Tô Mộ đành phải chịu đựng bệnh tật, chỉ cần không sốt cao, không ho khan, đau đầu, nàng vẫn có thể gượng dậy.

Mấy ngày qua, chưa thấy bóng dáng nàng, ban đầu Hứa Chư cũng không bận tâm, nhưng sau đó khi nghe Trần bà tử và Đông Hương bàn luận về tình cảnh của nàng, trong lòng không khỏi dấy lên vài phần thương cảm.

Hứa Chư bước ra khỏi Bảo Bình môn, nghe hai người nhỏ tiếng nói chuyện, liền tò mò hỏi: “Hai người đang bàn gì thế?”

Hai người vội vàng hành lễ chào hắn.

Trần bà tử liền kể cho Hứa Chư nghe về tình trạng của Tô Mộ.

Hứa Chư kinh ngạc nói: “Bệnh lâu như vậy, sao không gọi đại phu đến xem?”

Trần bà tử thở dài, nói: “Nha đầu ấy cũng không dễ dàng, mẫu thân mất sớm, phụ thân lại không chăm sóc, chỉ biết mê rượu.”

Rồi bắt đầu kể lể về tình cảnh gia đình Tô Mộ.

Trong thư phòng, Cố Thanh Huyền nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nhíu mày mở cửa sổ nhìn ra, nghe Hứa Chư nói: “Đúng là dạo này thời cay nghiệt thật, chỉ cần cảm gió một cái, có thể khiến người ta mất mạng, ta thấy tiểu nương tử này còn trẻ, nếu trong phủ mà không có ai chăm sóc, thật đáng lo.”

Trần bà tử không lên tiếng, Đông Hương cũng chỉ im lặng.

Cố Thanh Huyền không chịu nổi tiếng ồn, gọi: “Hứa Chư.”

Hứa Chư lập tức lên tiếng, đuổi hai người đi, vội vàng vào thư phòng chờ lệnh.

Cố Thanh Huyền ngồi vào bàn, cầm lấy muối từ tay Thẩm Chính Khôn, hỏi ngay: “Sao bên ngoài ồn ào vậy?”

Hứa Chư đáp: “Là hai nô tỳ.” Rồi dừng một chút, tiếp: “Chu mụ mụ sao lại không quan tâm chuyện này? Tô tiểu nương tử ngày ấy vì che dù cho mụ mụ mà bị phong hàn, kéo dài đến nay vẫn chưa khỏi. Nếu mạng lớn mà vẫn còn sống thì cũng tốt, nhưng nếu không may mà ..., thì đúng là thật đen đủi.”

Cố Thanh Huyền nhướng mày, nói: “Trong phủ, nô tỳ mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt, cho dù không gọi được đại phu, cũng có thể mua thuốc.”

Hứa Chư nói: “Lang quân có điều không biết, hai nô tỳ ấy vừa mới rồi về tình cảnh của Tô Mộ, nghe đến mức nô tài chỉ biết lắc đầu.”

Thở dài một hơi rồi kể tình huống Tô gia lần nữa, cuối cùng hắn còn không quên tổng kết nói: “Khó trách nha đầu kia gầy như cây trúc vậy, đúng là tội nghiệp.”

Cố Thanh Huyền không trả lời.

Chúng sinh đều chịu muôn vàn khổ ải, hắn không phải là Phật Đà, cũng không mang tâm địa Bồ Tát, ai cũng có số phận riêng, hắn chỉ có thể quản lý được một lúc, chứ không thể can thiệp lâu dài.

Tuy nhiên, tiểu tỳ nữ kia quả thật không phải dễ dàng, nếu đã là nô tỳ trong tổ trạch, hắn đã đến đây, thì đâu thể để một sinh mệnh bị chôn vùi.

Thấy hắn trầm ngâm lật xem sổ sách, Hứa Chư bèn thử mở lời: “Lang quân, nô tài có nên cùng Chu mụ mụ nói đôi lời, lang quân thấy được không?”

Cố Thanh Huyền chỉ lặng thinh không đáp lại.

Hứa Chư hiểu ý, đành lặng lẽ rút lui.

Cố Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ hình ảnh của mấy ngày hôm trước, hình ảnh của nàng, làn da trắng như sứ, một tay có thể ôm trọn vòng eo thon nhỏ, môi cắn nhẹ, hàng mi cụp rũ, dáng vẻ nhu nhược, khiến người nhìn chỉ muốn che chở bao bọc.

Hình dáng ấy thật sự rất giống Tiết Hoa Lan, nhưng không mang chút kiêu ngạo, mà lại toát lên một vẻ mềm mại, khiến lòng người xao xuyến.

Yết hầu hắn chuyển động, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ấn tượng về tiểu tỳ nữ ấy mãi mãi khắc sâu.

*

Thấy Hứa Chư nhúng tay vào chuyện này, Chu bà tử vì danh tiếng, liền sai người mời đại phu đến xem bệnh cho Tô Mộ.