"Yên tâm đi, em sẽ vì anh mà đấu tranh với gia đình đến cùng."
Lời tâm tình không biết xấu hổ mà nói ra.
Đối diện gõ tin nhắn một hồi lâu, cuối cùng gửi một icon thẹn thùng.
Lại gửi một câu:
"Chiêu Chiêu, lòng anh như trăng sáng, trời đất chứng giám, chỉ vì một mình Chiêu Chiêu mà đập."
Tôi: "Hì hì..."
Bạch Nhạc Nghiên lại gần.
Bạch Nhạc Nghiên: "Ọe..."
Bạch Nhạc Nghiên: "Mình đột nhiên cảm thấy mình sắp ngồi cùng bàn với chó rồi."
Tôi kết duyên với đối tượng yêu đương qua mạng là vì phim truyền hình.
Ngày đó, ở trên mạng, tôi thuận miệng bóc phốt bộ phim truyền hình mới xem gần đây, ai ngờ người này lại nhắn tin riêng cho tôi.
Nói khó gặp được một người có cùng quan điểm, muốn làm quen với tôi.
Tôi nhìn ảnh đại diện đẹp trai của anh ta, cùng với danh sách bạn bè thần bí, tự động thêm cho anh ta tám trăm lớp kính lọc đẹp trai.
Tục ngữ nói rất đúng, thực sắc tính dã*.
(*) thực sắc tính dã: ăn uống và sắc dục là bản tính của con người.
Tôi không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.
Ha ha, bạn đừng nói, bạn đừng nói gì hết.
Bộ phim truyền hình này rất hợp ý tôi, cái miệng nhỏ nhắn kia há ra, toàn nói những lời tôi thích nghe.
Khoảng thời gian đó, cả ngày tôi đắm chìm trong niềm vui tìm được tri kỷ của cuộc đời.
Cuối cùng trong một đêm say rượu không kiềm chế được, ném cành ô-liu về phía anh ta.
"Anh trai à! Tôi cảm thấy hai chúng ta quả thực là bạn đời có linh hồn phù hợp một cách hoàn mỹ, hai chúng ta ở bên nhau cũng được đấy."
"Hả? Được! Tôi cũng cảm thấy tính cách hai người chúng ta vô cùng ổn định, thích hợp ở bên nhau."
"Được, không được đổi ý, ai đổi ý người đó là chó con."
Tôi cũng gửi icon hình chó rất nguệch ngoạc.
"Được!!!"
Ngày hôm sau tôi tỉnh rượu, hối hận đến đấm ngực dậm chân, nhưng vì không làm chó con, tôi cắn răng nhận.
Những ngày sau đó không chỉ không hối hận, tôi thậm chí còn không ngừng mừng thầm.
Tùy tiện yêu qua mạng lại quen biết được chân mệnh thiên tử, có ai trâu bò như tôi không!
Tôi đang vui vẻ đắp mặt nạ, xem TV.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Nghiên Nghiên, em ở thành phố nào, anh tới tìm em! Chúng ta gặp mặt đi!"
Tôi đột nhiên ngồi dậy, mặt nạ cũng rơi ra.
"Không phải chứ, đang yên đang lành lại có sóng gió gì đây?"
Chúng tôi yêu nhau đã hơn một năm, tính toán thời gian, anh muốn gặp mặt cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà tôi thật sự không muốn gặp mặt, anh trai ơi, khoảng cách sinh ra cái đẹp!
Vì vậy, tôi cố ý ủy khuất nói: "Bảo bối, anh cũng biết điều kiện nhà em không tốt, em sợ anh sẽ ghét bỏ em, hay là... Lần sau đi?"