Ba Phần Thật

Chương 3

"Không sao cả, điều kiện nhà anh cũng không tốt, anh cũng chỉ là tài xế của thái tử gia Kinh Khuyên, cũng coi như môn đăng hộ đối rồi."

Không phải chứ, người này không nhìn ra là cô không muốn sao? Hay cho câu môn đăng hộ đối!

"Vậy anh gửi cho em một tấm hình trước đi? Sau đó chúng ta bàn lại."

Tôi nghĩ thầm, sợ chưa? Nếu dáng vẻ khó coi, chị đây trực tiếp hủy kết bạn cho vào danh sách chặn!

"Được, chờ một chút."

Vài phút sau, tôi cầm điện thoại lên liếʍ màn hình.

Mẹ ơi! Tướng mạo này, dáng người này.

Giống như trong thơ nói.

Tông Chi tiêu sái mỹ thiếu niên (*), nhất khuôn mặt, nhì dáng người.

(*) Tông Chi tiêu sái mỹ thiếu niên: Trích từ bài thơ Ẩm trung bát tiên ca của tác giả Đỗ Phủ.

Cơ bụng kia, bờ vai dài rộng kia.

Tóc mái che đi ánh sáng trong mắt, cả người lộ ra vẻ dễ bị bắt nạt.

Đây là gu của tôi đấy!

Để cẩn thận, tôi hỏi lại:

"Là anh đúng không?"

"Đương nhiên rồi, Chiêu Chiêu, sao anh có thể gửi ảnh chụp người đàn ông khác cho em chứ?"

Tôi gật đầu, rất có lý.

Đứng về phía chân lý này.

Ngày hôm sau.

Tôi suy nghĩ hồi lâu, tôi đã xin ảnh của anh ta rồi, vì sao anh ta không xin ảnh của tôi nhỉ?

Chẳng lẽ anh ta cảm thấy dáng vẻ của tôi xấu xí, không ôm hy vọng gì với tôi?

Vậy thì không được!

Cô gái xinh đẹp như hoa tuyệt đối không chịu thua!

Vì thế tôi trở mình từ trên giường bò dậy, đặc biệt tìm hướng sáng, tự chụp một tấm.

"Ai da, em muốn gửi ảnh cho bạn thân, sao lại gửi qua cho anh rồi?"

"Anh đừng để ý, em gửi nhầm thôi."

Trong lúc tôi chờ đến vò đầu bứt tai, cuối cùng người đàn ông này cũng trả lời tin nhắn.

"Chiêu Chiêu đẹp lắm."

Tôi bĩu môi, quá qua loa rồi.

"Anh không tin đây là em à?"

"Đương nhiên là tin rồi, chỉ là cảm thấy Chiêu Chiêu đẹp như vậy, nhìn đến nỗi nhập tâm quá mức, đến nỗi yên lặng."

Tôi không tự chủ được mà nở nụ cười, còn rất biết nói chuyện đấy.

Buổi tối anh nói bảo bối, ngủ ngon.

Tôi lăn lộn trên giường giống như con chó ngốc.

Không được, tôi mạnh mẽ ngồi dậy, tiếp tục như vậy nữa, còn không phải bị tên kia bắt chẹt gắt gao sao.

"Vậy thì gặp mặt đi!"

Lỡ như anh ta là kiến quang tử (*), chị đây cũng sớm thoát khỏi cạm bẫy tình yêu này.

(*) kiến quang tử: một loại cá nổi tiếng ở Trung Quốc, cá này có đặc điểm là khi vớt ra khỏi nước sẽ ch.ết tức khắc.

Gặp mặt rất nhanh, chủ yếu là sau khi hai chúng tôi nhìn thấy ảnh chụp của nhau, liền nói ra tên thành phố và thành viên gia đình gì gì đó.

Ngày hôm sau, tôi hết lần này đến lần khác lục tìm quần áo trong tủ.

Cười chết mất, căn bản không có bộ nào dưới mười vạn.

Đau đầu quá…