Sau Khi Nhận Lầm Ân Nhân

Chương 8: Kí ức bị phong ấn

Tốc độ băng tan ngày càng nhanh, một mình Vĩ An rốt cuộc cũng không chống đỡ được hết, các tảng băng bị nước biển chia cắt, khiến bọn họ loay hoay một hồi cũng chưa thể chạy vào trong đất liền.

Đúng lúc này, Vĩ An chợt lên tiếng:

"Điện hạ, tôi sẽ cố gắng kết nối các tảng băng lại với nhau tạo thành một lối đi, ngài và pháp sư Nil hãy theo đường đó mà rút lui."

Ivan quay sang nhìn cậu, khẽ cau mày: "Một mình ngươi liệu có thể chống đỡ được không?"

Vĩ An mỉm cười thản nhiên: "Có thể."

Trước đây hệ thống đã từng nói, chỉ cần cậu cứu mạng ân nhân, trả đủ ân tình khi xưa hắn giúp nguyên chủ, như vậy cậu sẽ có thể rời khỏi thế giới này.

Vĩ An chán phải suốt ngày lẽo đẽo theo sau tên điện hạ này rồi, trả ân cứu giúp cho nguyên chủ xong xuôi, nơi này đã không còn gì đáng để cậu lưu lại nữa.

Ivan còn muốn nói gì đó, thiếu niên trong ngực lại xen vào cắt ngang:

"Ivan, chúng ta mau đi thôi. Y là pháp sư cao cấp, sẽ không có chuyện gì đâu."

Ánh mắt Ivan hơi dao động, nhưng rất nhanh đã biến mất, hắn nhìn Vĩ An nói:

"Lần này ngươi làm tốt, trở về ta sẽ đặc cách phong ngươi làm pháp sư hoàng cung."

Pháp sư hoàng cung? Quả thật là một thân phận đủ tôn quý. Vĩ An nhếch môi, cười nhẹ:

"Đa tạ điện hạ."

Cậu mới không cần cái chức danh này nọ gì đâu. Dù sao cũng sắp rời đi rồi.

Ivan nói xong câu đó liền không chút do dự thúc ngựa rời đi. Vĩ An chỉ nhìn bóng dáng hai người một chốc, sau đó vô cùng tiêu sái xoay người.

"Hệ thống, ngươi có ở đây không?" Vĩ An gọi hệ thống đã lâu rồi chưa xuất hiện, muốn xác nhận vài chuyện.

Hệ thống: [Tôi vẫn luôn ở trong thức hải của kí chủ.]

Chỉ là nó không lên tiếng mà thôi.

Vĩ An hỏi nó: "Bây giờ tôi cứu tên Ivan kia, vậy có được tính là trả đủ ân tình cho hắn không?"

Hệ thống dò xét một lát, đáp: [Lần gặp nguy hiểm này thuộc vào loại đe dọa đến tính mạng, đáp ứng đủ điều kiện báo ân giúp nguyên chủ rồi.]

"Vậy thì tốt!"

Khóe môi Vĩ An nhẹ nhàng cong lên.

Đúng lúc này, một tường nước cao hàng chục mét đột ngột dâng lên, sóng nước tựa như một chiếc máy quét khổng lồ đánh tan những chướng ngại vật trên đường đi của nó, khiến những người chứng kiến không khỏi lâm vào sợ hãi.

Ivan chở theo thiếu niên đã chạy đến gần bờ, nghe thấy tiếng la hét của những người phía bên kia, hắn không khỏi quay đầu, một giây sau đồng tử màu đỏ chợt mở lớn.

Vĩ An đang đứng trên một tảng băng, trước mặt là cơn sóng thần chuẩn bị ập đến. Hai mắt cậu ngước lên, mỉm cười xinh đẹp mà bình thản.

Trời cũng đang giúp cậu hoàn thành ước nguyện đúng không?

Khẽ nhắm mắt, Vĩ An chắp tay niệm một loạt chú ngữ mà cậu chưa bao giờ sử dụng. Đây là phép thuật cao nhất của hệ băng, cũng là thứ mà nguyên chủ đã được truyền thừa lúc trước.

Nguyên chủ vậy mà đúng là hậu nhân của Tuyết tộc. Không những vậy, y còn là huyết mạch duy nhất của Thánh nữ. Đối với người Tuyết tộc, các đời Thánh nữ, Thánh tử đều không được phép kết hôn, tránh vấy bẩn Thần điện cao quý. Vậy nên, việc Thánh nữ đời trước mang thai sinh hạ đứa bé không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.

Lại không ngờ rằng đứa bé kia có thể đạt được thừa nhận của quyền trượng. Thánh nữ bèn quyết định một bên dạy dỗ nó, đợi nó trưởng thành thì phong ấn kí ức sau đó đưa ra ngoài tạo một thân phận khác, đến thời cơ chín muồi sẽ để y kế thừa vị trí của mình.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, đứa bé kia không biết vì sao lại mất tích. Cho đến tận khi Thánh nữ nằm xuống, người vẫn chưa trở về.

Đối với khoảng thời gian lưu lạc bên ngoài của nguyên chủ, Vĩ An cảm thấy có nhiều điểm vẫn còn khá mơ hồ. Nhưng cậu đã không còn hứng thú tìm hiểu nữa. Sau khoảnh khắc này, tất cả sẽ kết thúc tại đây.