Băng Phách là tinh hoa của băng tuyết được tích lũy qua vạn năm, chỉ cần đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được một luồng hơi lạnh thấu xương, càng đừng nói là trực tiếp chạm vào nó.
Thế nhưng dường như cái lạnh này không đủ ảnh hưởng đến Ivan. Hắn cầm Băng Phách ngắm nghía một hồi, khẽ cười:
"Cuối cùng cũng tìm được rồi."
"Chúc mừng điện hạ sắp trở thành quốc vương của Ankas."
Thiếu niên mỉm cười duyên dáng khoác tay hắn.
Đúng vậy, sở dĩ Ivan không ngừng tìm kiếm Băng Phách, là vì thứ này chính là điều kiện cần để hắn kế thừa vương vị, đây là quy định do vua cha của hắn đặt ra.
Ivan dịu dàng nhìn cậu ta, đáp lại: "Đến lúc đó, ta sẽ để em làm vương hậu."
Này... hai vị khoan hãy bày tỏ, ta có lời muốn nói...
Vĩ An khẽ ho một tiếng, chưa kịp lên tiếng cảnh báo thì đã nghe thấy tiếng "Lách tách..." phát ra từ trên đỉnh đầu. Thân mình cậu cứng đờ, chậm chạp ngước lên nhìn, sau đó bình tĩnh nói:
"Hình như thần điện này sắp sụp rồi."
Tiếng động đột ngột cắt ngang màn cầu hôn đầy cảm xúc của đôi tình nhân. Thiếu niên tên Nil cau có mặt mày, tức giận trào phúng:
"Ngươi nói vớ vẩn gì thế? Thần điện của Tuyết tộc đã sừng sững hàng ngàn năm nay, sao có thể dễ dàng sụp đổ được."
Không đợi cậu ta tiếp tục tỏ vẻ khinh bỉ, tiếng lách tách vang lên ngày một lớn dần. Đến lúc này, ngay cả Ivan cũng cảm nhận được sự bất bình thường. Hắn ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy một mảnh băng nhọn hoắt rơi xuống, cột băng giữa nóc Thần điện đang không ngừng rung chuyển, báo hiệu nơi này đã sắp sụp đổ. Hắn không kịp nghĩ ngợi, vội vàng ra lệnh:
"Đi, mau rời khỏi đây trước đã."
Ba người lập tức chạy ra khỏi tòa cung điện nguy nga tráng lệ.
Vĩ An tò mò ngoáy đầu nhìn lại, trông thấy tường băng có vẻ chắc chắn dần dần nứt vỡ, sau đó bắt đầu sụp đổ từng chút một. Ngay lúc này, một luồng kí ức đột nhiên trào ra trong đầu. Cậu thoáng dừng bước, chân mày khẽ nhăn lại vì đau đớn.
Đây là... kí ức bị phong ấn của nguyên chủ?
Sở dĩ đoán vậy là bởi vì cậu vẫn luôn cảm thấy kí ức mà mình tiếp nhận từ nguyên chủ có điểm thiếu hụt, giống như đã bị ai cắt mất một đoạn. Hiện tại, sau khi tiếp nhận mớ kí ức này, ngoại trừ một thoáng ngạc nhiên cùng khϊếp sợ ban đầu, Vĩ An đã có phần bình tĩnh hơn. Cậu suy nghĩ đến nhiệm vụ của mình, trong lòng âm thầm tính toán, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định.
Ivan cho rằng chỉ cần bọn họ chạy thoát ra ngoài thì sẽ tránh được một kiếp. Ai ngờ hắn đã đánh giá quá thấp mức độ nguy hiểm của vùng đất này.
Thần điện của Tuyết tộc vốn toạ lạc trên một vùng băng vĩnh cửu thuộc hải vực Samoa. Sau khi nó sụp đổ, giống như chiếc chìa khóa mở ra hộp Pandora, băng tuyết dưới chân bọn họ cũng từng chút từng chút một nứt toác, nước biển lạnh băng từ bên trong khe nứt mạnh mẽ trồi lên, nhanh chóng nhấn chìm từng mảng băng dưới chân.
Đến mức này, cho dù là Ivan cũng không thể làm gì được. Còn vị Thánh tử tự xưng Nil kia càng lực bất tòng tâm. Cậu ta vốn chỉ là pháp sư cấp thấp, dù mang trong mình dị năng hệ băng, nhưng để ngăn cản trận đại hồng thủy này cũng là có lòng mà vô lực.
Cậu ta thất thần nhìn về phía tòa băng cung chỉ còn lại tàn tích, miệng lẩm bẩm:
"Sao có thể như vậy? Vì sao Thần điện lại sụp đổ chứ?"
Thần điện không còn, Tuyết tộc cũng diệt vong, vậy cậu ta trở thành Thánh tử thì có ý nghĩa gì?
Ivan gọi bạch mã một sừng, nhấc thiếu niên lên ngồi trước ngực, sau đó giục ngựa phi nước đại tìm kiếm đường thoát thân. Vĩ An một bên thi triển pháp thuật đóng băng những khe nứt, một bên chạy theo sau hai người bọn họ.