Băng vỡ dưới chân, bầu trời xuất hiện từng bông tuyết trắng xóa, mỗi một giây lại càng dày đặc hơn.
Bên trong mưa tuyết, bóng dáng thiếu niên mặc pháp bào màu trắng như hòa làm một thể với trời đất, mái tóc dài màu đen lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từng chút biến thành màu bạc, đôi mắt vốn dĩ là màu đen trong suốt cũng hóa thành biển cả xanh lam. Giờ khắc này, trông cậu hệt như hoàng tử băng bước ra từ trong truyện cổ tích.
Bên bờ biển, đôi mắt đỏ ngầu của trưởng lão Ryder đột nhiên mở lớn, miệng lẩm bẩm giống như không tin vào hình ảnh trông thấy trước mắt.
"Thánh nữ? Không... là Thánh tử, Thánh tử vậy mà đã xuất hiện."
"Tuyết tộc sẽ không diệt vong, ha ha..."
Ngay lúc ông cười rộ lên, sóng thần đã tràn tới. Chỉ thấy thiếu niên tóc bạc phía xa nâng cao hai tay, nước biển xung quanh trong tích tắc đông lại thành băng, ôm trọn cả người thiếu niên tuyệt mỹ vào trong lòng của nó.
Ryder trưởng lão mở to mắt, hi vọng vừa mới nhen nhúm lại chậm rãi vụt tắt. Ông biết phép thuật mà thiếu niên vừa khởi xướng, đó là một trong những đại thuật bí mật của người Tuyết tộc, và chỉ có người kế thừa thần điện mới có thể thực hiện.
Phép thuật này tuy rằng có uy lực kinh thiên động địa, thế nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt, từ trước đến nay, chỉ khi ở những thời điểm nguy cấp nó mới được sử dụng đến. Tên của nó là...
"Kỷ băng hà."
....
Bên trong một không gian vô tận màu trắng xóa, linh hồn của Vĩ An yên tĩnh nhắm mắt, trôi nổi giữa thức hải mông lung. Không biết trải qua bao lâu, một âm thanh máy móc đột nhiên lên tiếng:
[Tít... tít... tít... Kí chủ, cậu mau tỉnh lại đi.]
Mí mắt Vĩ An khẽ động, sau đó mở ra: "Có chuyện gì vậy?"
Cậu liếc một vòng xung quanh, nhíu chặt chân mày:
"Sao tôi lại ở trong này?"
Không phải cậu nên trở lại hiện thực sao?
[Kí chủ, nhiệm vụ của cậu đã thất bại, vì vậy không thể trở về hiện thực được.]
"Sao?"
Hệ thống cũng đổ mồ hôi:
[Kí chủ, sau khi cậu chọn cách hi sinh thân mình cứu Ivan Ridol, tôi đã đem mọi thông tin truyền về hệ thống chủ để xác nhận, nhưng khó tin là nó lại xác định nhiệm vụ không hoàn thành.]
"Có biết nguyên nhân là gì không?"
Hệ thống chột dạ: [Báo ân sai người.]
"..."
Vĩ An muốn phun lửa: "Không phải trước đó cậu còn khẳng định với tôi sao?"
[Tôi cũng không rõ vì sao lại như vậy, bất quá, theo như hệ thống chủ thông báo thì rất có thể ân nhân của cậu có điểm gì đó tương đồng với tên Ivan kia. Bởi vậy chúng ta mới có thể nhận sai.]
"..."
Vĩ An: "Vậy... giờ phải làm sao?"
Chẳng lẽ cậu phải vĩnh viễn ở trong trạng thái linh hồn trôi nổi như thế này?
[Thực ra, kí chủ có thể chọn bắt đầu lại từ đầu, nhưng độ khó sẽ cao hơn.]
"Ồ, là khó như thế nào?"
Hệ thống phân tích: [Trước đây, chỉ cần kí chủ cứu giúp ân nhân, như vậy đã tính là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bây giờ sẽ khó hơn, ngoài việc cứu mạng hoặc giúp đỡ người ta, cậu còn phải đạt được sự cảm kích hoặc hài lòng của người đó.]
Điều này tưởng dễ nhưng thật ra rất khó. Bởi vì có người cho dù ngươi cứu hắn, giúp đỡ hắn, hắn cũng sẽ không cảm kích hay mang ơn, thậm chí còn coi đó như là điều hiển nhiên. Nói không chừng còn oán trách ngươi làm không đến nơi đến chốn, gây thêm phiền toái.
Ví dụ điển hình nhất chính là cái tên Ivan kia, quả thật khiến cậu mấy lần giận sôi gan.
Vĩ An mệt mỏi phất tay: "Được rồi, bắt đầu thì bắt đầu. Cậu mau đưa tôi ra khỏi chỗ này đi."
Hệ thống: [Nói trước để kí chủ chuẩn bị tinh thần. Thân thể của cậu trong thế giới này đã "die", kí chủ muốn làm nhiệm vụ thì phải đăng ký gia hạn sinh mệnh.]
"Để sống lại thì cần điều kiện gì không?"
Hệ thống: [Kí chủ sẽ mất toàn bộ pháp lực, đồng nghĩa với việc sẽ phải tu luyện lại từ đầu.]
Vĩ An: "..."
Rốt cuộc ân nhân của nguyên chủ là thằng khứa nào hả? Ông đây mệt mỏi rồi nha.
[Còn một việc nữa phải thông báo cho kí chủ.]
[Bởi vì là gia hạn sinh mệnh, cho nên sau khi tỉnh lại, cậu sẽ không trở về thời điểm ban đầu mà là tiếp tục ở trạng thái hiện tại.]
"?"
[Chính là trạng thái trước lúc cậu lâm vào hôn mê.]
Vĩ An nghĩ đến một màn bùng nổ hoành tráng của mình trước khi "chết", khóe môi co rút. Nói cách khác, cậu sẽ tỉnh dậy trong thân xác đang bị đông lạnh dưới tòa núi băng kia?
"Hệ thống, ý cậu chẳng lẽ là tôi phải tự phá băng chui ra?"
[Không đến mức vậy. Để cậu tự phá băng có mà đến đời mộc kiếp.]
[Không cần lo lắng, đợi tới lúc cậu tỉnh lại, tự khắc sẽ có cách thoát ra, mặc dù có thể sẽ te tua một chút.]
Vĩ An: "..." Mẹ nó, thật là xui xẻo.