Vừa mở mắt, ta liền bị cảnh tượng trên mặt nước làm kinh ngạc. Phía sau chiếc đèn phượng hoàng, không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một chiếc đèn cá chép mập mạp. Theo sau là một chuỗi đèn vịt, đèn thỏ, đèn vỏ sò, đèn chim. Chúng chen chúc nhau, náo nhiệt không thôi. Ta tròn mắt nhìn kinh ngạc.
Chàng thiếu niên thở hổn hển, dùng tay áo lau mồ hôi, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt vô tội.
“Không biết ngươi thích đèn nào, nên ta thắng hết về đây rồi.”
Điện hạ khẽ khuấy nước, đặt xuống chiếc đèn hoa sen cuối cùng. Không đợi ta mở miệng, người đã vội nói trước.
“A Linh, đừng đuổi ta đi.”
“Ta chỉ là... thấy ngươi ngồi đây thả đèn một mình, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn.”
Người nghiêng đầu, mượn ánh trăng quan sát nét mặt của ta.
“Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi muốn tặng chiếc đèn này cho ai không?”
Ta cúi đầu, khẽ đáp: “Một cố nhân.”
Một người quan trọng hơn cả sinh mệnh.
Điện hạ trầm mặc. Một lúc sau, người bỗng mở lời, như thể giải thích.
“Ta sẽ nói rõ với mẫu hậu, trong lòng ta đã có người khác, ta sẽ không cưới Tần Oản.”
“A Linh, ta chỉ hỏi ngươi một câu.”
Điện hạ nhìn thẳng vào mắt ta, giọng nhẹ nhàng.
“Ngươi đối với ta, có nửa điểm nào thích hay không?”
Câu hỏi nhẹ nhàng như gió thoảng.
Nhưng ta lại thấy bàn tay giấu trong tay áo của người nắm chặt đến mức không buông. Ánh mắt người sáng rực, khiến ta sợ hãi. Tựa như chỉ cần ta gật đầu, người sẽ giao cả sinh mệnh, cùng ta đối đầu với Hoàng hậu, đối đầu với thiên hạ.
Nhưng, Điện hạ, ta không cần người vì ta đối đầu với bất kỳ ai. Ta chỉ muốn thấy người cả đời bình an, thuận buồm xuôi gió.
“Điện hạ.”
Ta nghe giọng nói của mình, vang lên trong gió đêm, chẳng mang theo chút cảm xúc nào.
“Trời đã khuya rồi, Tần cô nương còn đang đợi người.”
Đối diện với ánh mắt không thể tin được của Điện hạ, ta cố gắng nở một nụ cười.
Mau trở về đi thôi, Điện hạ...
...
Khi A Sóc tìm thấy ta tại Tinh Các, ta đã say đến mơ màng.
Thật không ngờ, bề ngoài của Diệu Pháp có vẻ nghiêm chỉnh, nhưng lại cất giấu không ít rượu ngon.
Hắn chưa kịp uống, cuối cùng lại để ta chiếm hời.
Trời đất quay cuồng.
A Sóc nhíu mày kéo ta từ dưới đất lên.
“Lạnh quá.”
Đã lâu rồi ta không gặp A Sóc.
Hắn vừa trở về đã tự nguyện đến doanh trại ám vệ để rèn luyện.
Ta hỏi hắn nguyên nhân, hắn chỉ câm lặng, nói là do thua trận khi đánh nhau với thống lĩnh cấm quân.
Suốt mười mấy năm qua, hắn chưa từng thua một trận nào trong núi rừng.
Một lần thất bại, quả thực là nỗi nhục lớn.
Ta mơ màng mở mắt.
Thiếu niên lang sói ngày xưa, giờ đã mặc y phục chỉnh tề, sạch sẽ gọn gàng. Bộ y phục đen bó sát tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài. Nghe nói đã khiến không ít cung nữ si mê.
A Sóc kéo ta lên một tòa đài cao.
Ngẩng đầu nhìn, trăng sáng giữa trời.
Nhưng ta lại nhớ đến gương mặt nghiêng dưới ánh đèn của Điện hạ.
— “Ngươi đối với ta, có nửa điểm nào thích hay không?”
“Thích...”
Ta mở mắt, thì thầm.
A Sóc đang tìm chăn cho ta, không nghe rõ, khẽ phát ra âm thanh nghi hoặc.
“Hử?”
Bất chợt, nước mắt ta rơi như mưa.
“... Thích, ánh trăng.”
Điện hạ từ đó không còn ghé qua Tinh Các nữa.
Trước đây là ta trốn tránh người. Giờ đây, vai trò hoán đổi, thành ra người lại trốn tránh ta.
Trong cung, dần dần lan truyền tin đồn rằng Thần nữ và Điện hạ không hòa hợp.
Một ngày nọ, Đông Cung treo đèn kết hoa, ta mới biết rằng Hoàng hậu đã mời cao tăng từ Đại Tướng Quốc Tự đến xem bát tự.
Điện hạ sắp nạp Thái tử phi.
Đêm ấy, ta đứng từ nơi cao nhất của Tinh Các, nhìn về phía Đông Cung.
Luôn thấy nơi đó le lói một ánh đèn yếu ớt, bóng dáng Điện hạ lẫn trong ánh nến lập lòe, gần ngay trước mắt, nhưng xa tận chân trời.
Nửa tháng nữa, sứ đoàn Nam Chiếu sẽ tiến kinh.
Tại cửa cung, ta tình cờ gặp Tiêu Triết.