Ta đã lừa Điện hạ. Ta vẫn sẽ đi xem hội hoa đăng, chỉ là không thể đi cùng người.
Bởi vì hôm nay, chính là ngày giỗ của Điện hạ kiếp trước.
Điện hạ sinh ra trong phú quý, khi còn niên thiếu, cưỡi ngựa uy phong, yêu thích hội đèn hoa, si mê sự phồn hoa náo nhiệt. Một người như thế, lại phải chết trong đêm tuyết lạnh giá.
Vậy nên ta muốn chọn cho người một chiếc đèn hoa đẹp nhất.
Ta đã thấy một chiếc đèn như thế.
Trên giấy vẽ hình phượng hoàng, bên ngoài bọc lụa mỏng, ánh sáng dịu dàng, mờ ảo. Đèn được treo trên gác cao nhất của Đông thị, như một viên minh châu rực rỡ giữa đêm tối.
"Cô nương, đèn trên gác cao không bán đâu."
Chủ tiệm thấy ta lấy tiền ra, cười tủm tỉm ngăn lại. Ông ta chỉ về phía gác cao, nơi đông người chen chúc.
"Lên gác tỉ thí, người thắng mới có thể mang đèn về."
Ta leo lên gác, khẽ thở phào. Mọi người đều thi tài bắn cung.
Bất chợt, từ phía sau vang lên giọng nói thanh thoát của một nữ nhân.
"Thần nữ cũng đến dự hội đèn ư?"
Tần Oản mặc váy lụa màu sen hồng, trên tay ôm một chiếc đèn thỏ. Theo ánh mắt ta, nàng cũng nhìn thấy chiếc đèn phượng hoàng kia.
Đột nhiên nàng cười nhạt.
"Xem ra thần nữ thật sự rất thích phượng hoàng."
Nàng rút từ tay áo ra một chiếc khăn, phẩy nhẹ trước mặt ta.
Ta khựng lại.
Đó chính là chiếc khăn ta từng thêu tặng điện hạ. Trên khăn thêu hình phượng hoàng vụng về, từng bị nhầm là gà trống.
"Lúc ở trường săn, ta còn lấy làm lạ."
"Đồ của điện hạ lẽ ra phải là thứ tốt nhất, sao lại có một chiếc khăn thô vụng như vậy."
"Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là do thần nữ thêu phải không?"
Ta nhíu mày. "Sao lại ở trong tay ngươi?"
Tần Oản cười nói: "Tất nhiên là điện hạ tặng cho ta rồi."
"Sau này ta sẽ làm Thái tử phi, phu thê đồng thể, đồ của Điện hạ, có món nào mà ta không được chọn?"
Nàng mỉm cười cảnh cáo:
"Thần nữ là người ngoài, cũng nên biết giữ lễ nam nữ."
"Sau khi Điện hạ thành thân, thần nữ không thể tùy tiện ra vào Đông cung được nữa đâu."
Phía sau, đột nhiên có giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Ta đâu có nhớ là ta tặng khăn cho ngươi?"
Tần Oản sững sờ quay đầu lại.
Ánh mắt Điện hạ sâu thẳm lạnh lùng, người cười khẩy.
"Tần cô nương chẳng phải quá nóng lòng sao?"
"Bây giờ đã muốn xen vào chuyện Đông cung, ngươi nghĩ ta đồng ý rồi à?"
Sắc mặt Tần Oản thay đổi nhanh hơn diễn trò, mắt nàng ngân ngấn lệ, muốn khóc mà không khóc.
"Thái tử ca ca, ta… ta không có ý đó…"
Nàng vội vã đổi chủ đề, lôi Hoàng hậu ra làm bình phong.
"Tối nay là Hoàng hậu nương nương sai ta đến tìm ngài."
Bên kia, người chủ trì đã gọi đến số của ta.
Ta đứng dậy, cầm cung lên.
Tần Oản nhỏ giọng thốt lên.
"Điện hạ, Oản Oản cũng muốn chiếc đèn đó."
"Điện hạ thắng về tặng ta, thì ta sẽ không nói với nương nương chuyện tối nay ngài bỏ mặc ta, được không?"
Điện hạ không nói gì.
Người cũng cầm một chiếc cung khác, bước đến cạnh ta.
Ta liếc nhìn người.
Trong lòng cảm thấy nghẹn ngào.
"Điện hạ định tranh đèn với ta sao?"
"Không phải." Người nghiêm túc lắc đầu.
Nửa gương mặt người ẩn dưới ánh đèn, tựa như ngọc ấm, còn sáng hơn cả trăng trên trời. Chàng thiếu niên không giấu được tâm tư, tình ý trong mắt lấp lánh như những vì sao.
Điện hạ nhẹ nhàng nói:
"Ngươi có thích đèn cá chép không? Ta thắng về tặng ngươi."
Ta ôm trong tay chiếc đèn phượng hoàng vừa giành được, vội vàng chạy như đang muốn trốn khỏi cái gì đó. Không dám nghĩ sâu đến ánh mắt của Điện hạ khi nãy. Một sợi dây trì độn trong lòng vừa bị gảy. Tim đập như trống trận, trong thoáng chốc nảy ra một suy nghĩ hoang đường không thể tin được.
— Điện hạ liệu có phải cũng thích ta không?
Ý nghĩ vừa hiện, ta kinh hoàng đến cắn rách đầu lưỡi. Vị máu tanh lan tràn trong miệng. Ta và Điện hạ như mây với bùn, ta... nào dám.
Ta ngồi xuống bên bờ hào bảo vệ thành, nhìn chiếc đèn phượng hoàng lững lờ trôi theo dòng nước, chập chờn, chao đảo. Chiếc đèn này thật đẹp, không biết kiếp trước Điện hạ có nhận được không? Mắt ta cay xè. Điện hạ... Ta lặng lẽ thì thầm trong lòng. Ta sẽ bảo vệ tiểu Điện hạ, để người luôn vui vẻ, không lo âu, cả đời thuận lợi. Ta thề.