Hắn vừa kết thúc cuộc trò chuyện với một sứ thần. Ánh mắt hắn khẽ chuyển, dừng lại trên người ta.
Hắn làm bộ làm tịch nói:
“Nghe nói trong lần đi săn mùa thu, Thần nữ đuổi theo một con thỏ rừng, không cẩn thận rơi xuống vực.”
“Thật là không cẩn thận quá nhỉ.”
Ta liếc nhìn vị sứ thần Nam Chiếu đang có chút lo lắng ở đằng xa, khẽ cười.
“Nhị Điện hạ cùng sứ thần ngoại quốc lén lút giao thiệp, lan truyền ra cũng chẳng hay ho gì.”
Tiêu Triết cười lên thành tiếng.
“Phụ hoàng đã hạ lệnh ta làm lễ quan cho lần tiếp sứ này, cùng Hồng Lô Tự chịu trách nhiệm về việc của sứ đoàn.”
“Công việc rõ ràng, sao lại gọi là giao thiệp lén lút được chứ?”
Ánh mắt hắn nhìn ta, nửa cười nửa không, luôn khiến ta cảm thấy hắn đang ẩn chứa một âm mưu hiểm ác.
...
Lần này trong sứ đoàn Nam Chiếu có nhiều thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh. Xem xong trận đấu cầu mã, họ liền ồn ào đòi tổ chức một trận so tài. Trong thành Thượng Kinh, những công tử am hiểu cầu mã đếm không xuể. Trên triều, Tiêu Triết lại đơn độc tiến cử Điện hạ ứng chiến trước mặt Hoàng đế.
Trên sân cầu mã, thủ đoạn ngầm không thiếu. Mỗi năm đều có vô số kẻ ngã ngựa, gãy tay, gãy chân.
Người thì chết, kẻ thì tàn phế.
“Bệ hạ, không thể được!”
Ta bất giác lên tiếng.
“Người hoàng gia, không thể mạo hiểm. Thái tử điện hạ—”
Nhưng lúc đó, một bóng dáng mặc trường bào màu đen lướt qua ta.
“Nhi thần nguyện vì phụ hoàng gánh vác âu lo.”
Cổ tay ta bỗng dưng cảm thấy đau rát như bị đốt cháy.
Ta nhìn về phía Điện hạ đang quỳ bên cạnh, trong đầu trống rỗng.
Ánh mắt của Đoạn Trường Phong lướt qua giữa hai chúng ta.
Sau đó, hắn cũng tự nguyện dâng lời thỉnh cầu.
“Mạt tướng cũng nguyện vì bệ hạ chia sẻ gánh nặng.”
Ta đã hiểu rõ nguồn cơn của cảm giác đau rát nơi cổ tay. Nốt chu sa kia, lại nhạt đi thêm một lần nữa.
Ta có dự cảm chẳng lành, đến ngày trận đấu cầu mã, nó đã lên đến đỉnh điểm.
Trước ngày đó, ta đã sắp đặt nhiều ám vệ, tưởng tượng ra vô số cách mà Điện hạ có thể bị hại. Ta nên làm thế nào để ngăn cản, và làm sao để bảo vệ người. Tất cả những kế hoạch đó, ngay khi ta bước chân ra khỏi Tinh Các, đều trở nên vô dụng.
Nốt chu sa trên cổ tay nóng bỏng đến đáng sợ. Khoảnh khắc sau đó, trời đất quay cuồng. Ta ngã nhào xuống nền tuyết, đầy vẻ chật vật. Tiếng động làm kinh động đến tiểu thị vệ đang mơ màng.
“Ai đó?!”
Mũi giáo lạnh buốt chĩa ngang cổ ta.
Ta bàng hoàng ngẩng đầu, khiến tiểu thị vệ hốt hoảng.
“Vân Linh cô cô?!”
... Đã lâu lắm rồi mới nghe lại danh xưng này.
Ta đưa mắt nhìn quanh, ánh nhìn dừng lại ở một nơi.
Đây là nơi kiếp trước Điện hạ đã tự sát.
Ta đã quay trở lại.
Ý nghĩ vừa lóe lên, ta điên cuồng lao về phía Vị Ương điện.
Tiểu thị vệ hoảng sợ thốt lên: “Vân Linh cô cô, người không thể vào—”
Đã muộn rồi.
Chín mươi chín ngọn đèn trường minh yên lặng cháy sáng, chiếu rọi cả đại điện âm u như giữa ban ngày.
Bức họa của Điện hạ khi đăng cơ được treo cao nơi chính điện.
Ta ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trong bức tranh. Người trong tranh thờ ơ, tái nhợt, trong mắt không buồn không vui.
Nước mắt ta lặng lẽ tuôn rơi.
“Vân Linh cô cô?”
Tân đế lo lắng nhìn ta.
Ngài là dòng dõi tông thất mà Điện hạ tự tay chọn lựa.
Ta lẩm bẩm: “Bức họa này không chọn đúng rồi.”
“Bức họa của Thái tử thời còn ở Đông cung đâu?”
Tân đế sững người.
Ngài nhìn ta, khuôn mặt đầy nước mắt, gần như hóa điên.
Không đành lòng mà đáp: “Tiên đế khi còn ở tiềm để, đã từng bị phế truất, những vật cũ đều bị thiêu hủy cả.”
“Đây là... bức họa duy nhất còn sót lại của Tiên đế.”
Ta lại hỏi, “Tiên đế được an táng nơi nào?”
Tân đế lặng thinh.
Ta nhìn về phía đại thái giám đứng phía sau ngài.
“Ngươi nói đi!”