Sau Khi Bia Đỡ Đạn Kiêm Người Qua Đường Bị Lộ Tiếng Lòng

Chương 25

Sở Từ giật lấy cây muỗng Quý Yến Lễ đưa qua, dùng sức chọc vào đáy chén.

Quý Yến Lễ nhìn thoáng qua mu bàn tay nổi gân xanh của cậu.

… Ai lại chọc cậu ấy vậy?

Anh nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng muốn chạy trốn. Vì thế, anh đứng thẳng lưng, sau đó đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Tôi đi tắm, cậu ăn xong đặt sang một bên là được, lát nữa tôi sẽ tới dọn.”

Lời vừa dứt, Quý Yến Lễ ôm quần áo tiến vào phòng tắm.

Sở Từ nhìn chằm chằm chén cháo rau xanh bốc khói trước mặt, bên tai là tiếng nước “tí tách” từ phòng tắm vọng tới. Cậu với đôi mắt vô hồn múc muỗng cháo cho vào miệng, cảm thấy rất vô vị, đặt chén cháo còn dư lại hơn phân nửa lên tủ đầu giường.

Cửa phòng tắm đối diện xéo bên trái với giường, ánh đèn vàng ấm áp rọi qua cửa kính thủy tinh thành chùm sáng vàng nhạt bao phủ trên nền gạch sạch sẽ.

Bóng người màu đen lờ mờ bên trong, dường như Sở Từ có thể mơ hồ theo dõi từng hành động của đối phương.

Sở Từ phanh gấp, khẩn cấp thu hồi tầm mắt.

Độ nóng trên mặt không khống chế được liên tục dâng lên, đặc biệt là khi tưởng tượng đến chuyện lúc nãy Quý Yến Lễ cùng cậu nằm ở trên cùng một cái giường, Sở Từ liền dự bực động.

Ánh mắt cậu chuyển động lung tung trên dưới trái phải, cuối cùng ngừng lại trên bộ quần áo được Quý Yến Lễ đặt gọn gàng ở trước cửa.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Sở Từ xốc chăn lên bước xuống giường, đi từng bước tới chỗ đặt bộ quần áo kia.

Tiếp theo, cậu dừng lại, cụp mắt xuống, tầm mắt không ngừng đảo qua lại trên bộ quần áo được xếp ngay ngắn như trên đó có cái gì rất thu hút cậu vậy.

Sở Từ chậm rãi quỳ xuống, vươn tay ra, nắm lấy một góc của bộ quần áo, kéo mạnh đến trước mũi.

Chóp mũi cọ xát lên lớp vải mềm mại trơn bóng, mùi hương trên bộ đồ như độc dược chui vào xoang mũi, Sở Từ chỉ cảm thấy đầu mình choáng vô cùng, sức tay mất khống chế nên tăng mạnh, bộ đồ phẳng phiu bị cậu bấu đến nhăn nheo.

Cậu cuộn tròn người lại nằm trên mặt đất, ôm chặt bộ quần áo vào trong ngực tựa như muốn xuyên qua bộ quần áo này để cảm nhận thân thể chủ nhân của nó, khóe mắt khép hờ ửng hồng.

Bỗng chốc, cửa phòng tắm trước mặt “Lạch cạch” một tiếng nho nhỏ, không đợi cho Sở Từ kịp hoàn hồn, cánh cửa vốn đóng kín đột nhiên bị người ở bên trong kéo ra.

Hơi nước nóng hổi phả vào mặt kéo lý trí bay cao bay xa của Sở Từ quay về.

Cậu mở mắt ra, nhìn cặp chân dài đứng yên ở trước mặt mình.

Sau đó, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng nói lãnh đạm…

“Cậu đang làm cái gì?”